“Em tránh ra thì anh không đau.” Hoắc Trì Viễn ấp úng nói.
Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng vẫn không khống chế được mà ngã lên người anh.
Bây giờ, Hoắc Trì Viễn bắt đầu đau đớn kêu rên: “Nha đầu, không ngờ em còn có chút nặng như thế.”
“Lúc này anh còn đùa được.”
Tề Mẫn Mẫn xoay người ngồi xuống đất, đau lòng kháng nghị.
Hoắc Trì Viễn được tự do lập tức đứng lên, túm lấy cô hỏi han: “Trượt tuyết rất đơn giản, em năm giữ trọng yếu là ok. Nhớ kỹ muốn duy trì cân băng, phải bước chân rộng.”
“Em thử xem.” Tề Mẫn Mẫn theo chỉ đạo của anh, bắt đầu trượt chậm rãi.
“Đúng, chính là như thế này!” Anh còn chưa nói xong, cô đã ngã.
Hai người ngồi sững trên tuyết cười ha ha.
“Chú à, có phải em không có thiên phú không?” Tề Mẫn Mẫn ảo não vỗ tuyết.
“Mới vừa học ai cũng ngốc như thế.” Hoắc Trì Viễn cười đứng dậy, vuốt ve tuyết trên người, lại vươn hai tay ra với cô.
“Hiện giờ anh chê em ngu dốt chậm chạp sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nói.
“Không dám.” Hoắc Trì Viễn nắm chặt tay cô, tiếp tục dạy cô trượt tuyết.
Lúc vẫn chờ, Lynda vẫn nhìn nãy giờ thấy dáng vẻ sợ hãi kia của Tề Mẫn Mẫn liền lộ ra nụ cười lạnh: “Thật sự là ngốc dễ sợ.”
Nghe được Lynda nói móc, ý chí chiến đấu của Tề Mẫn Mẫn bị kích động. cô buông tay Hoắc Trì Viễn ra, dùng lực chống gậy trượt về phía trước. Lúc người cô chạy như bay trên mặt tuyết khi đó, gió đảnh vào mặt, cô lại không có cảm giác đau, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải học được trượt tuyết.
“Chú à, em thành công rồi.” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn mà lớn tiếng kêu lên. Có lẽ là do hưng phấn quá độ, cô vậy mà không khống chế được ngã về phía trước, giống như chó gặm tuyết.
Hoắc Trì Viễn khẩn trương tiến lên, vớt cô dậy, lo lắng hỏi: “Ngã đau sao?”
“Tuyết không thể ăn được.” Tề Mẫn Mẫn oán hận trả lời.
Nghe được cô đáo, anh nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra không đau lắm.”
“Học trượt tuyết không được vội vã, mà phải có kỹ xảo.” Lynda đứng ở một bên, ngạo mạn nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn quật cường đẩy anh ra, im lặng luyện tập trên mặt tuyết, ngã một lần cô lại đứng lên một lần.
Hoắc Trì Viễn cũng không hề ngăn cản Tề Mẫn Mẫn,, mà là đứng một bên cho ý kiến.
Lúc Tề Mẫn Mẫn rốt cục cũng học được khống chế ván trượt như thế nào. Hoắc Trì Viễn mới tiến lên, đưa cho cô một cái ôm: “Anh biết vợ anh có thể mà.”
“Gần đây anh rất thích dùng hai từ vợ anh.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, bướng bỉnh thè lưỡi.
Là anh càng ngày càng để ý cô sao?
Còn nhớ rõ trước kia anh nói gì không.
“Chẳng lẽ em không phải sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày, ngay từ đầu anh đã cực kỳ không tình nguyện cưới cô, cho nên chỉ cho cô danh phận vợ trên danh nghĩa. Mà hiện tại, anh nghĩ cô chính là vợ đích thực của anh nên cần được cưng chiều.
“Anh, em rất thích.” Tề Mẫn Mẫn nhìn anh.