Hoắc trì Viễn lại kiểm tra lại quần áo của mình, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, mới cau mày đi về hướng văn phòng.
“Lynda, cô nói Hoắc tổng nhìn đến… có vẻ gì?” Có người nhỏ giọng nhìn.
Lynda nhìn Hoắc trì Viễn cao độ cảnh giác, lập tức làm động tác không nói.
Hoắc trì Viễn quay người, nhíu mày nhìn Lynda: “Cô có gì gạt tôi à?”
Lynda lập tức làm dáng vẻ như vô sự, cười trả lời: “Tôi nào dám giấu diếm anh? Tôi ở trước mặt anh không có bí mật.”
“Cô nói đi!” Hoắc trì Viễn vươn ngón trỏ chỉ vào cô.
Rõ ràng ngửi được một cỗ hương vị âm mưu, những người này lại không nói cho anh biết. Lynda là thư ký bên cạnh của anh, hôm nay lại cùng với mọi người giấu diếm anh.
Khiến anh rất quan tâm.
Rốt cuộc trong văn phòng đang ẩn dấu cái gì?
Hoắc trì Viễn vừa vào văn phòng, đã nghe được hương vị của hoa không thuộc về văn phòng của anh.
Anh kinh ngạc bước vào.
Trong văn phòng trống không, cũng không có gì kinh ngạc chờ anh.
Anh thất vọng đứng trong phòng làm việc, giơ tay lên nhìn thoáng qua nhẫn cưới.
Cô không muốn thấy anh?
Ngay lúc anh buồn bã nhất khi đó, một đôi tay trắng nõn đột nhiên che lại hai mắt của anh, một âm thanh giả đò vang lên nghịch ngợm hỏi: “Em là ai?”
Hoắc trì Viễn đồng loạt bắt được hai tay của cô, kinh ngạc xoay đầu: “Nha đầu!”
Tề Mẫn Mẫn đứng trước mặt anh, cười hề hề: “Hoắc trì Viễn, là em!”
Hoắc trì Viễn vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve má cô: “Thật là em sao?”
Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ đảo mắt: “Không phải em thì là ai? Còn ai có thể?”
Hoắc trì Viễn lấy một tay kéo cô vào trong ngực, gắt gao bóp chặt eo của cô.
Tuy mới vài ngày không gặp, anh lại rất nhớ cô! Nghĩ đến xương cốt cũng đau rồi.
“Em còn nhớ tới tìm anh!” Hoắc trì Viễn oán giận nói.
Tề Mẫn Mẫn đỏ vành mắt, ôm lấy anh, âm thanh trầm trầm: “Nhớ mà, làm sao em có thể không nhớ anh?”
“Vì sao không gọi điện cho anh? Không gửi tin nhắn cho anh, dù một cái báo bình an cũng được.” Hoắc trì Viễn khàn giọng nói.
“Không muốn tạo thêm áp lực cho anh.” Tề Mẫn Mẫn kề mặt vào ngực anh nói.
Hoắc trì Viễn cảm động buộc chặt hai tay, dường như muốn dung nhập Tề Mẫn Mẫn vào người mình.
“Nha đầu, anh đang cố gắng.” Hoắc trì Viễn thật sự nói: “Tin anh, toàn bộ đều có thể giải quyết. khi anh đến Tề gia đón em, tất cả mọi vấn đề đã được giải quyết.”
“Em tin!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, mê muội nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Anh sẽ không để em đợi quá lâu.”
Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu.
Hoắc trì Viễn cúi đầu, dùng lực ngậm chặt cánh môi của cô, truyền tình yêu của mình cho cô.