Nếu cuộc đời này không gặp được Hoắc trì Viễn, cô sẽ không biết đến tình yêu ngọt ngào, cũng sẽ không hiểu được những đắng cay thống khổ của tình yêu.
Tề Mẫn Mẫn xoay người, cảm giác trống vắng đi ra khỏi sân bay.
Ngồi trên chiếc Maybach, cô nói với tài xế:”Về nhà.”
“Nhà nào ạ?” Tài xê không xác định hỏi lại.
Nhà nào?
Tề Mẫn Mẫn lặng đi một chút.
Trước khi kết hôn, nơi có ba là nhà. Mà hiện tại nơi đó được gọi là nhà mẹ đẻ, còn nhà có Hoắc trì Viễn ở cùng đã trở thành nhà của cô.
Nhưng trong nhà không có Hoắc trì Viễn, sẽ cô đơn lắm.
Cô đột nhiên thay đổi chủ ý, không muốn ngồi trong căn phòng trống rỗng. Cô sợ nằm trên chiếc giường không có Hoắc trì Viễn, cô sẽ khó chịu phát khóc mất.
“Tôi muốn về nhà thăm ba.” Cô buồn bã nói.
Tài xê nghe lời cô, liền khởi động xe rồi phóng đi.
Tề Mẫn Mẫn nhìn qua cửa sổ thấy chiếc máy bay xa xa đang cất cánh, vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy:”Hoắc trì Viễn, sớm quay về.”
Đến khi không còn nhìn thấy máy bay nữa, cô mới xoay người, tự vòng tay ôm lấy mình.
Tài xê nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tề Mẫn Mẫn qua kính chiếu hậu, quan tâm nói:”Phu nhân, ông chủ sẽ nhanh chóng trở về.”
“Tôi biết.” Tề Mẫn Mẫn tươi cười kiên cường nhìn tài xế.
Tề Mẫn Mẫn vừa vào nhà thấy Tề Lạc đang tập trên thảm, tiện miệng hỏi một câu: “Chân khỏi nhanh như vậy sao?”
Tề Lạc cười đắc ý: “Đúng vậy, em khỏi nhanh như thế quả thật phải cảm ơn anh hai Cố. Nếu không nhờ anh ấy bó thạch cao cho em thì sẽ không khỏi nhanh như vậy đâu!”
“Vậy sao cô không mời cơm cảm ơn người ta?” Tề Mẫn Mẫn nghe ra tỏng lời nói của Tề Lạc đầy sự trào phúc và khiêu khích, lạnh lùng hỏi lại.
“Có lẽ anh hai Cố xấu hổ không muốn em mời khách chăng? Chị, chị cảm thấy như thế nào?” Tề Lạc cười hỏi.
“Người chữa bệnh cho cô, tại sao lại phải xấu hổ? Chẳng lẽ vì cô giả vờ bị thương sao?” Tề Mẫn Mẫn gây sự hỏi.
Sắc mặt Tề Lạc không tốt: “Mắt cá chân em bị sưng mấy ngày liên, sao có thể giả vờ được chứ?”
“Có phải giả vờ hay không thì trong lòng cô hiểu rõ nhất! Tề Lạc, tôi cảnh cáo cô, đừng đánh chủ ý đến Hoắc trì Viễn! Bất kể thứ gì tôi có thể nhường cô, nhưng riêng anh ấy thì không được!” Tề Mẫn Mẫn nói rõ, lạnh lùng cảnh cáo Tề Lạc.
“Chị, chị nói gì vậy? Hoắc trì Viễn là anh rể em, em có thể đánh chủ ý gì với anh ấy chứ? Em thích anh Ninh Hạo, em có thể đã cướp mất người bạn thanh mai trúc mã của chị nhưng em đã nghe đủ lời thiên hạ bàn tán rồi. Nhưng chị đừng nghĩ người khác xấu như vậy!” Tề Lạc bất mãn nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Được! Để tôi xem! Nếu như cô không nhớ kỹ đừng trách tôi không để ý đến tình chị em!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, đi qua Tề Lạc vào nhà.
Dì giúp việc thấy cô, lập tức đứng lên chào: “Đại tiểu thư!”