Cô biết anh ở trong lòng vẫn luôn không thích cô.
“Nếu tôi vừa lúc biết.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói, ” Hiệu trưởng Đại học F vươn cành ô-liu ra cho tôi, tôi đang suy nghĩ.”
“Đại học F? Em nhớ rõ anh từng muốn đi đại học Q ba ngày, anh phải vội vàng rời đi sao?” Ứng Mẫn quan tâm hỏi han.
“Tề Mẫn Mẫn muốn thi vào đại học F. Tôi không muốn nhớ thương người trên đất khách, bôn ba hai nơi đều không tốt cho cảtôi và cô ấy.” Hoắc trì Viễn nhớ tới Tề Mẫn Mẫn, đáy mắt liền hiện lên ôn nhu.
“Có chút đáng tiếc. Đại học Q là trường cũ của anh, điều kiện chỗ đó cũng tốt hơn!” Ứng Mẫn cực kỳ tiếc nuối nói.
“Con người nâng lên được cũng bỏ xuống được!” Hoắc trì Viễn không hề hối hận cười.
“Anh nha! Dường như có Tề Mẫn Mẫn cũng biến thành người khác rồi! Lúc anh ở bên cạnh Tưởng Y Nhiên cũng không như vậy!” Ứng Mẫn nói với Hoắc trì Viễn.
“Vậy sao?” Hoắc trì Viễn hơi thất thần một chút.
“Trước kia, công việc của anh chưa bao giờ vì ý kiến của Tưởng Y Nhiên mà thay đổi, anh có thể chiều theo ý muốn trong những việc vặt của sinh hoạt hàng ngày. Anh xem mình bây giờ đi, công việc quan trọng vậy đều có thể vì Tề Mẫn Mẫn mà thay đổi!” Ứng Mẫn thâm ý nhìn Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn trầm mặc.
là Tưởng Y Nhiên quá biết điều cho nên anh chưa bao giờ vì Tưởng Y Nhiên thay đổi bản thân. Cho dù là học hành hay công việc, anh đều tự quyết định và cô ấy chỉ chấp nhân.
“Hoắc trì Viễn, một người đàn ông không nên vì một người phụ nữ mà trói buộc bản thân. Anh hoàn toàn không cần vì cô ấy mà chọn đại học F!” Ứng Mẫn đột nhiên mở miệng, thay đổi bất ngờ, không khen ngợi anh nữa mà mang theo vẻ trách cứ.
“Đại học F cũng không tệ. Anh cũng không phải là chuyên gia uy tín gì, chỉ muốn truyền kiến thức của mình cho những người cần thôi. Ở chỗ nào cũng như nhau!” Hoắc trì Viễn lạnh nhạt nói.
“Anh vui vẻ là tốt rồi!” Ứng Mẫn đứng lên, mỉm cười nói: “Mau về phòng bệnh đi, nếu không lát nữa Tưởng phu nhân sẽ náo loạn đó!”
“Ứng Mẫn, cho anh mượn di động một chút!” Hoắc trì Viễn không rời đi, đứng đối diện Ứng Mẫn, vẻ mặt có chút buồn bã.
“Không phải anh vừa gọi điện xong sao?” Ứng Mẫn vừa đưa điện thoại cho Hoắc trì Viễn, kỳ quái hỏi.
“Bác gái canh chừng anh như vậy, anh không có cách nào gọi điện cho Tề Mẫn Mẫn!” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhếch môi lên.
Nếu như tinh thần bác gái Tưởng vẫn mơ mơ hồ hồ như trước có lẽ cũng không tồi. Nhưng hiện giờ bệnh tình của bác gái dần trở nên tốt đẹp hơn, nửa mê nửa tỉnh, anh không biết làm thế nào.
“Khổ cho anh!” Ứng Mẫn thông cảm nói.
Hoắc trì Viễn cầm điện thoại, bấm số của Tề Mẫn Mẫn, rồi khẩn trương chờ.
Ứng Mẫn siết chặt bàn tay, cố gắng duy trì nụ cười yếu ớt.
Sau khi điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia không có chút tiếng động nào, cực kỳ yên tĩnh. Hoắc trì Viễn vội vàng giải thích: “Bé con, là anh! Di động của anh bị hỏng, mượn điện thoại của Ứng Mẫn. Em đừng cúp máy, nghe anh giải thích trước đã!”
“Anh đang ở chung với bác sĩ Ứng?” Ở đầu dây bên kia, Tề Mẫn Mẫn bình tĩnh hỏi lại.