Bước qua mười bậc thềm, cô nhẹ đẩy ra cánh cửa thủy tinh trong suốt.
Lúc cô bước chân vào phòng khách khi đó, liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang gối đầu lên chân Hoắc trì Viễn đọc sách, mà Hoắc trì Viễn lại đang nghiêm túc xem xét văn kiện trong tay. Hai người giống như đôi vợ chồng già, tất cả đều tự nhiên ấm áp như vốn dĩ nó phải là như vậy…..
Lynda dùng lực ho khan một tiếng: “Hoắc tổng, thực xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi.”
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Lynda, lập tức ngồi dậy từ trên đùi Hoắc trì Viễn, tay cầm sách xấu hổ nhìn Lynda cười cười.
Lynda chỉ là khinh miệt nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, liền lập tức khôi phục biểu tình lãnh đạm hàng ngày, cô ngạo mạn đi đến trước mặt Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn nhìn Lynda, không vui nhíu mày: “Lynda, sao cô lại tới đây?”
“Có phần tài liệu phải cần anh ký tên mới có hiệu lực.” Lynda đi tới trước mặt Hoắc trì Viễn nói.
Hoắc trì Viễn nhận lấy văn kiện trong tay cô, rồi nhìn thoáng qua: “Cái này tựa hồ như không có gấp?”
Lynda đây là bị làm sao vậy!
Đây là phần dự án có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ký tên xong, anh lập tức ném phần hồ sơ lại cho Lynda: “Cô là cố ý tới đây đi!”
“Hoắc tổng, tôi vừa mệt vừa khát, đến ngụm nước anh cũng không lỡ mời tôi sao?” Lynda nửa đùa nửa thật nói.
Hoắc trì Viễn chỉ chỉ về phía phòng bếp: “Dì Lưu không có ở đây, tự cô đi nấu nước đi. Chén trà ở góc bên trái ngăn thứ hai trong tủ.”
Lynda cười gật gật đầu, không thèm nhìn đến Tề Mẫn Mẫn một cái liền đi vào phòng bếp.
Lynda tự nhiên như đang ở nhà mình vậy, ngựa quen đường cũ đi vào phòng bếp nấu nước, tự pha cho mình một ly coffee.
“Da mặt dày!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn quệt miệng nhỏ.
“Yên tâm, Lynda là người hiểu quy củ.” Hoắc trì Viễn nhẹ hôn một cái lên trán Tề Mẫn Mẫn, “ Đọc cho thật tốt sách của em đi. Cánh cửa Đại học Q còn chưa có xuất hiện trước mắt em đâu.”
“Anh nói rất đúng!” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, “Em không để ý tới cô ta nữa.”
Đúng lúc này, Lynda đã bưng cà phê đi qua.
“Hoắc tổng, Dì Lưu không có ở đây, cơm trưa ai sẽ làm?” Lynda ngồi ở phía đối diện Tề Mẫn Mẫn, khiêu khích nhìn thoáng qua cô rồi hỏi.”Tề Mẫn Mẫn sao?”
“Tôi làm. Tề Mẫn Mẫn phụ giúp.” Hoắc trì Viễn lấy tay xoa xoa mái tóc Tề Mẫn Mẫn sủng nịch nói.
“Cô ta hẳn là không biết nấu ăn đi?” Lynda nói móc hỏi.
“Tôi không biết nấu ăn nhưng tôi là vợ của Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn hung hăng trừng trở lại.
Cô từ nhỏ đã được bảo hộ quá tốt, sau khi gả cho Hoắc trì Viễn lại được anh yêu thương cưng chiều đến vô pháp vô thiên, cho nên đến nay cái bát cô còn chưa có chạm qua. Rửa chén cũng không biết rửa chứ nói gì đến nấu cơm.
“Có ai nói cô không phải đâu! Chỉ là một người phụ nữ, vẫn nên biết nấu ăn mới tốt. Muốn buộc chặt một người đàn ông, trước hết phải buộc được cái dạ dày của bọn họ.” Lynda nói xong liền không thèm nhìn Tề Mẫn Mẫn nữa mà dời mắt đến trên người Hoắc trì Viễn “Trong nhà cũng không thiếu người hầu.” Hoắc trì Viễn đột nhiên lạnh lùng nói.”Lại nói, dạ dày của tôi cũng không cần lấy lòng, người bình thường cũng mua không nổi.”