“Vợ của anh phải học cách thích ứng. Nếu không người buồn sẽ chỉ là em thôi!” Hoắc Trì Viễn vuốt mái tóc đen bồng bềnh của Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
“Em biết. Em không nên làm hỏng kính mắt, em sẽ nhìn anh là một người quái dị!” Tề Mẫn Mẫn có chút hối hận vì đã khen anh đẹp trai. Nếu biết anh xấu xa như vậy, thì đã không bị mê hoặc quá nhiều.
“Em sẽ không có cơ hội đâu!” Hoắc Trì Viễn vui vẻ cười rộ lên.
Cái kính râm kia đúng là có chút mất hình tượng, bình thường ở nhà đeo vào thì chẳng có ai nhìn, muốn mang đến công ty, hình tượng của anh sẽ sụp đổ hoàn toàn mất.
Tề Mẫn Mẫn tức giận muốn vò tóc Hoắc Trì Viễn: “Em muốn làm anh biến dạng!”
Lưu phó tổng gõ cửa nửa ngày không có nghe thấy tiếng đáp lại, bèn đẩy cửa vào. Anh đi vào nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang ngồi trên đùi Hoắc Trì Viễn, ra sức vò đầu anh, thì xấu hổ đứng ở cửa, ho khan một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ bừng mặt muốn nhảy xuống khỏi chân Hoắc Trì Viễn. Hoắc Trì Viễn ôm chặt hông cô, âm thanh thô cứng ra lệnh:”Đừng cử động!”
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn qua Hoắc Trì Viễn, phát hiện ra cô đã làm cho mái tóc xinh đẹp của anh biến thành cái ổ gà, luống cuống nhanh chóng giúp anh sửa sang lại.
Hoắc Trì Viễn nhếch khóe môi cảm giác đang hưởng thụ, cũng không nói gì với Lưu phó tổng.
Lưu phó tổng nhíu mi một chút:”Hoắc tổng, có lẽ tôi nên tránh đi một chút.”
“Không cần đâu! Vợ tôi hơi hiếu động một chút.” Hoắc Trì Viễn đưa tay về phía Lưu phó tổng, ý mời đối phương ngồi xuống.
Lưu phó tổng tò mò quan sát Tề Mẫn Mẫn. Vị Cố thiếu phu nhân này luận xinh đẹp không bì được với Lynda, không hiểu sao lại có thể làm cho con người giống như sông băng Nam Cực kia trở nên dịu dàng như vậy.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trốn vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, nhìn Hoắc Trì Viễn bàn bạc công việc với Lưu phó tổng. Cô một chữ cũng không hiểu, nhàm chán nghịch nghịch cúc áo sơ mi của Hoắc Trì Viễn.
Lưu phó tổng đi rồi, Hoắc Trì Viễn áp lên môi Tề Mẫn Mẫn, ánh mắt tươi cười nói:”Nha đầu, có em ở bên anh có thể nâng cao hiệu suất làm việc lên gấp đôi.”
“Không phải tại em quấy rầy công việc của anh sao?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu chớp chớp mắt.
“Anh hận không thể đuổi hết bọn họ, tha hồ hôn em.” Hoắc Trì Viễn nói xong, nghiêng người dùng sức quấn lấy cánh môi Tề Mẫn Mẫn.
Một hồi chuông điện thoại làm quấy rầy hai bọn họ đang hôn nhau nồng nhiệt, Hoắc Trì Viễn buông môi Tề Mẫn Mẫn ra, tựa vào bả vai cô thở hổn hển.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác được nơi nào đó đang nóng rãy, lập tức xấu hổ đẩy Hoắc Trì Viễn ra:”Chú, để em nghe máy.”
“Em nghe luôn đi!” Hoắc Trì Viễn không chịu buông Tề Mẫn Mẫn ra, cứng rắn ra lệnh.
Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn không nhượng bộ, đành phải lấy điện thoại ra. Nhận ra số của Ninh Hạo, cô lập tức nghe máy.
“Tề Mẫn Mẫn, sao hôm nay không đi học? Cậu ốm à?” Giọng nói Ninh Hạo mang theo sự quan tâm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Không phải… tớ….” Tề Mẫn Mẫn đang không biết trả lời thế ào, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn nở nụ cười đắc ý, liền tức giận nhéo thắt lưng anh. Đều tại anh! Ai bảo làm ra nhiều “quả dâu tây” trên người cô như vậy, làm cô ngượng ngùng không dám đến trường.”Lớp trưởng, nhà tớ có chút chuyện, cho nên xin nghỉ hai ngày. Lớp trưởng được mấy hạng nhất vậy?”