Bởi vì Tề Mẫn Mẫn, Ninh Hạo và Hoắc Trì Viễn đều đối với cô như người lạ, thật tức chết cô rồi!
….
Lúc Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn kéo xe trượt tuyết chạy đến trước mặt cô, bất ngờ hỏi han: “Chú à, anh tìm ở đâu thế?”
“Biến ra!” Hoắc Trì Viễn cười trả lời: “Ngồi trên tới, anh kéo em.”
“Anh kéo được sao? Em nặng lắm!” Tề Mẫn Mẫn cười hi hi trả lời.
“Anh sao lại cảm thấy ngoài ngực ra, chỗ nào của em cũng không có thịt.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt nhìn cô, tà tà nói.
“Anh thối tha!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực đạp vào ngực Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. cô sao lại cảm thấy da mặt của anh ngày càng dày hơn? Đây là Hoắc đại tổng giám đốc lạnh lùng vô tình lúc mới quen đó sao?
Hoắc Trì Viễn ôm ngực, làm vẻ mặt đau đớn, lui về phía sau hai bước.
“Đánh thương anh rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi han. Cho dù khí lực cô dùng hơi lớn một chút, nhưng anh mặc áo lông mà, không đau như thế đi?
“Lại dùng một chút, liền đau rồi.” Hoắc Trì Viễn buông tay ra, khôi phục vẻ tự nhiên, cười nói.
“Anh gạt em?” Tề Mẫn Mẫn nổi giận trừng mắt.
“Ai bảo em dễ lừa như thế?” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, hôn lên miệng nhỏ của cô một cái: “Được, xin bớt giận, ngoan ngoãn ngồi lên trên, anh kéo em.”
“Anh cũng đừng làm em ngã.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua chiếc xe trượt tuyết đơn sơ, thật sự dặn dò nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Kia phải xem em ngồi có bất ổn không.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.
“Ngồi yên lại không dễ?” Tề Mẫn Mẫn ngồi xếp bằng trên xe trượt tuyết, cười nói: “Chú, ok!”
“Ngồi yên rồi, bắt lấy hai bên.” Hoắc Trì Viễn lo lắng dặn dò Tề Mẫn Mẫn xong, liền đem dây thừng vòng qua bả vai, lôi kéo cô đi trước. Anh vừa đi lại vừa chạy.
Tề Mẫn Mẫn hưng phấn mà buông một bàn tay ra, quẹt tuyết, cùng hát với Hoắc Trì Viễn.
“Chú, đột nhiên em nhớ đến anh giống như ba em vậy?” Tề Mẫn Mẫn nói đùa hỏi han.
“Nói thử xem1” Hoắc Trì Viễn quay đầu, đắc ý nói.
“Thiệt cho anh rồi!” Tề Mẫn Mẫn mới không chịu nói, xinh đẹp nghiêng đầu.
Hoắc Trì Viễn buông dây thừng ra, quấn lấy sau người Tề Mẫn Mẫn, dùng lực đẩy, cô từ theo xe trượt tuyết trượt khỏi sườn dốc.
“Anh thối tha! Đồ hư hỏng!” Tề Mẫn Mẫn hoảng sợ nắm chặt lấy, thét chói tai.
Lúc xe trượt tuyết rốt cục không thể khống chế được nữa, Tề Mẫn Mẫn nhoài người lên trước, gục ở trong đống tuyết.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy cô ngã trong đống tuyết, cười đau cả bụng.
Tề Mẫn Mẫn từ trên mặt tuyết đứng lên, tức giận chạy tới, kéo Hoắc Trì Viễn bổ nhào xuống đất: “Người xấu, anh đùa giỡn em à!”
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ở trong đống tuyết lăn lộ mấy vòng, cười đặt ở trên người cô: “Đùa vui không?”
“Không vui.” Tề Mẫn Mẫn có chút thở hổn hển trả lời. Tuy ngã sấp xuống rất đau, nhưng cực kỳ kích thích, có chút điên cuồng.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu, mê hồn hôn môi cô…