Trái tim Hoắc Nhiên như bị kim đâm, tay siết chặt nắm đấm nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười mê đảo chúng sinh: “Anh cũng không muốn bị vào rọ sớm như thế! Như bây giờ thật tốt, vẫn có thể tiếp tục tán tỉnh mấy những em khác!”
Bà nội Hoắc gõ đầu Hoắc Nhiên một cái, lạnh mặt mắng: “Đều sắp ba mươi tuổi rồi còn muốn lêu lổng thêm sao? Anh con kết hôn rồi sẽ đến lượt con đấy! Sang năm nhanh chóng lấy vợ sinh con đi!”
Hoắc Tương ôm bụng vui vẻ cười rộ lên.
Tôn Kiên đứng ở trong sân, hỏi thăm Hoắc trì Viễn: “Đã cởi bỏ được khúc mắc?”“Còn không có hoàn toàn cởi bỏ. Nhưng tạm thời bây giờ vẫn ổn.” Trong giọng nói Hoắc trì Viễn có thể nghe ra được một chút bất đắc dĩ:”Cháu cũng đã từng đấu tranh, đã từng hận, thậm chí còn trốn tránh,… Nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy, trong lòng cháu chỉ còn cảm giác muốn che chở, bao bọc cô ấy.”
”Con bé xác thực là rất đáng yêu. Cuối cùng cũng vẫn là không khống chế được mà trong lòng dao động. Hi vọng cháu hoàn toàn có thể hóa giải được trái tim mình.” Tôn Kiên cười nói.”Còn có, cháu giúp chú nói một chút với cháu dâu. Bởi vì quy trình kỹ thuật phức tạp mà dược phẩm mới của ba con bé mới lâu được phê duyệt như vậy. Cháu cũng biết khả năng là thuốc mới kia còn tồn tại vấn đề, chúng ta cần cẩn thận nghiên cứu để chắc chắn rằng thuốc mới không có tác dụng phụ.”
”Cháu cũng đã giải thích qua. Nhưng nếu ngay từ đầu bọn họ đã nhận định là do cháu ở giữa gây khó dễ, thì cháu cũng không có cách nào thanh minh cho mình cả.” Hoắc trì Viễn có chút cam chịu nói.
Tề Mẫn Mẫn ra ngoài tìm Hoắc trì Viễn, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Trong lòng cô có chút cảm động. Anh nói chỉ cần về đến nhà, tất cả cảm xúc đều đã biến thành muốn che chở cho cô. Nghe được câu nói này của anh, cô thật sự rất muốn khóc. Anh nói anh không khống chế được, cô chẳng nhẽ lại không phải?
Cô đi đến bên người anh, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của anh.
”Bé con.” Hoắc trì Viễn nhìn thấy người đến là cô, trong mắt lập tức trở nên dịu dàng.
”Chú cùng Hoắc trì Viễn nói vài câu. Bây giờ liền trả thằng bé lại cho cháu.” Tôn Kiên cười nói.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt: “Chú, con thay mặt cha cảm ơn chú.”
”Chú cũng không có làm cái gì. Đây đều là công việc bình thường chú phải làm thôi.” Tôn Kiên thoải mái cười rộ lên. Chỉ cần cháu dâu không hiểu lầm là được. Bằng không về sau gặp mặt cũng có chút xấu hổ.”
”Cháu sẽ giải thích cẩn thận cho ba hiểu, đây cũng là trách nhiệm mà chú phải làm.” Tề Mẫn Mẫn điềm đạm cười nói.
Cô trước kia thực sự đã từng nghe lí do thoái thác của Dương Nguyệt Quyên mà cho rằng Hoắc trì Viễn gây khó dễ bọn họ, còn chú thì cố ý gây khó xử cho tập đoàn Bằng Trình. Xem ra là cô đã hiểu lầm họ rồi. Cô sẽ giải thích cặn kẽ cho ba, sẽ không để Hoắc trì Viễn không làm chuyện gì mà phải chịu tiếng xấu thay người khác cả.
Tôn Kiên vỗ vỗ bả vai Hoắc trì Viễn, cười nói một câu: “Nhớ kỹ, nghe theo trái tim mình mách bảo.”
Hoắc trì Viễn gật gật đầu.
Cùng chú trò chuyện một hồi làm cho tâm tình anh trở lên thư thái hơn. Anh về sau sẽ cố gắng làm theo con tim mình. Khi biết chính cô là người gây ra tai họa đó, anh thật sự đã không biết phải đối xử với cô như thế nào, muốn hận cô, nhưng lại không nỡ hận, không nỡ thương tổn cô. Vì thế anh chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Nhưng trốn tránh căn bản là không có tác dụng, rồi cũng có một ngày anh sẽ phải trở về đối mặt với cô. Anh cho rằng anh thực sự hận cô, hận cô tại sao lại không chết đi, nhưng vừa nhìn thấy cô sinh bệnh, anh lại cảm thấy thống khổ, đau lòng.
Nếu đã không có cách nào hận, vậy thì để mặc con tim đi. Đi theo trái tim mình mách bảo. Nếu trái tim đã bảo anh yêu cô, vậy anh sẽ cố gắng quên đi mọi cừu hận trong lòng.
Tôn Kiên nói xong liền đi vào biệt thự, để lại Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc trì Viễn nắm tay nhau, yên lặng hưởng thụ khoảng không gian này.
Tề Mẫn Mẫn nắm lấy đôi bàn tay Hoắc trì Viễn, bướng bỉnh lắc lắc: “Hoắc trì Viễn, anh không muốn nói điều gì với em sao?”