Nghe được câu nói “Tôi đồng ý!” mang theo vẻ sung sướng của cô, trái tim Hoắc trì Viễn nhói lên.
Lúc mọi người đều cười nhạo Tề Mẫn Mẫn, anh nhìn ra vẻ đau lòng trong mắt cô, mà hết thảy đều vì anh.
Vừa rồi, anh vì lẽ gì mà chần chờ?
Là vì tình cảm với Tưởng Y Nhiên?
Hay là vì áy náy với Tưởng gia?
Lúc cha sứ bảo chú rể có thể hôn cô dâu, Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn, đau lòng ngậm lấy cánh môi cô: “Sorry!”
Tề Mẫn Mẫn cố gắng nén nước mắt, nở nụ cười sáng lạn: “I love you!”
Hoắc Nhiên thấy một màn như vậy, kích động huýt sáo.
Anh ấy đã nói, tình cảm của anh trai với Tề Mẫn Mẫn là tình yêu thật sự.
“Cũng không phải là con kết hôn, hưng phấn cái gì?” Chu Cầm lạnh lùng nhìn con trai thứ. Trước kia, bà vẫn cảm thấy Tề Mẫn Mẫn thật đáng yêu, nhưng sau khi biết chân tướng vụ tai nạn xe cộ năm đó, rốt cuộc cũng không thể vui vẻ được nữa.
“Anh trai kết hôn so với việc con kết hôn con càng vui vẻ hơn!” Hoắc Nhiên vỗ tay, vui vẻ cười nói.
Đã lui về chỗ ngồi, Vương Giai Tuệ liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái. Theo lý thuyết, một ông chú đã lớn tuổi như thế cũng nên lấy vợ sinh con rồi nhưng mà Hoắc Nhiên này chẳng những còn độc thân mà tính cách còn giống như một đứa trẻ.
“Anh con thì chung tình còn con thì chỉ biết lêu lổng. Thật hi vọng anh em các con có thể san sẻ cho nhau một ít!” Chu Cầm bất đắc dĩ nói.
Nếu nói trước kia Hoắc trì Viễn không kết hôn là vì không có cách nào quên được Tưởng Y Nhiên. Còn Hoắc Nhiên thì ngược lại, anh ấy không kết hôn là vì có quá nhiền phụ nữ, không biết chọn ai!
“Thôi nha, bây giờ con cảm thấy rất tốt. Không bị hôn nhân trói buộc, con mới có thể yên tâm công tác!” Hoắc Nhiên thấy thái độ của mẹ già không khỏi căng thẳng, sợ hãi, e sợ mình sẽ trở thành mục tiêu của mẹ.
“Là yên tâm đi tán gái nha!” Vương Giai Tuệ nhỏ giọng nói.
Cô ấy cho rằng giọng nói mình rất bé không ngờ có người nghe được, không nghĩ cánh tay bị người ta nhéo một chút.
Vương Giai Tuệ bị đau ngẩng đầu lên, phát hiện người nhéo mình là Hoắc Nhiên.
“Nhóc con, em cũng hiểu tôi rõ quá nhỉ?” Hoắc Nhiên không kiềm chế mà cười.
“Không dám!” Vương Giai Tuệ lập tức lễ phép trả lời, “Tôi và cậu hai Cố là lần đầu gặp mặt sao có thể hiểu rõ được?”
“Mồm miệng sắc bén thật!” Hoắc Nhiên nhếch mi lên.
“Tôi không phải con chuột! Anh nhìn nhầm rồi!” Vương Giai Tuệ liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái, trịnh trọng nói.
Hoắc Nhiên bị Vương Giai Tuệ chọc cười.
Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ quay đầu đi, tầm mắt tập trung lên hai nhân vật chính.
Cô ấy cực kỳ hâm mộ Tề Mẫn Mẫn có một người chồng yêu thương mình như vậy.
Thấy Hoắc trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn lên rời khỏi giáo đường, đặt cô vào chiếc xe hoa mui trần, rồi ngồi bên cạnh cô.