Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu trước ngực Hoắc trì Viễn, thật cẩn thận hỏi han: “Anh mất hứng rồi hả?”
“Ba vợ đều đã vì em, anh có thể lý giải.” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, cúi đầu lên đầu vai cô, âm thanh không có hờn giận, nhàn nhạt giống như gió nhẹ lướt qua. “Ông ấy chỉ sợ anh sẽ bắt nạt bảo bối của ông ấy. Nếu là anh, anh cũng sẽ điều tra đối phương thật kỹ, nếu không thì sao dám đem con gái bảo bối gả ra ngoài?”
“Ai muốn sinh con gái với anh?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, tay bấm một cái vào bên hông của anh.
“Vừa rồi không có phòng tránh, nói không chừng đã có rồi.” Hoắc trì Viễn để tay đến bên hông của cô, tà tà cười nói.
Tề Mẫn Mẫn hất tay anh ra, đắc ý cười nói: “Chú à, anh đã quên rồi sao? Em mới vừa rồi không đề phòng, vì hiện giờ là kỳ an toàn.”
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ chu miệng: “Đúng vậy, hôm nay dường như thiếu thiếu. Chờ đến kỳ nguy hiểm, anh sẽ trả gấp bội.”
“Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ giận dữ trừng to mắt nhìn Hoắc trì Viễn. Da mặt anh còn có thể dày hơn được không!
Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, mê hoặc cười nói: “Em trấn an làm anh thương tâm đó!”
Nói xong, anh liền cúi đầu, thâm sâu hôn lên môi cô.
Ngay lúc Hoắc trì Viễn còn chưa hết hôn, tính toán muốn hôn sâu thêm nữa, thì một tràng thanh âm trêu chọc vang lên ngoài cửa.
“Anh, tuy bây giờ không thể ăn cơm chiều được nữa, nhưng anh cũng đừng quá đói bụng mà ăn quàng.” Hoắc Tương dựa cửa, cười trêu chọc bọn họ.
“Sao em không rửa tay lâu hơn một chút?” Hoắc trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, bất mãn nhìn thoáng qua Hoắc Tương.
“Em lại không tiêu chảy, đi chỗ nào nghe thấy mùi thối?” Hoắc Tương kéo ghế dựa ra, tự ngồi xuống.
Tề Mẫn Mẫn cố kìm nén mới nhịn xuống không cười ra tiếng.
Hoắc Tương trong ấn tượng của cô không hề giống một tác giả, tiêu sái, theo lý mà nói, cực kỳ hài hước.
“Chị dâu nhỏ, chị muốn ăn cái gì? Hôm nay anh em mời khách, tùy tiện đi.
Không cần khách khí!” Hoắc Tương nghịch ngợm nháy mắt với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Tương cười nghịch ngợm, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn. Cô chưa từng thấy qua vẻ nghịch ngợm như vậy của Hoắc trì Viễn, không biết có phải cũng đáng yêu như vậy không.
Hoắc trì Viễn lấy thực đơn qua, lạnh lùng nói: “Tiền của anh cũng là của Tề Mẫn Mẫn, cũng chỉ có em mới dám bóc lột.”
“Đúng vậy!” Hoắc Tương bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với Tề Mẫn Mẫn: “Xem ra tốt đến mấy cũng không bằng gả vào chỗ tốt. phú bà, cho thêm nhiều tiền tiêu vặt.”
“Chị muốn bao nhiêu?” Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Tương nói đùa cô, cười hỏi: “Một triệu có đủ không?”
“Hơi nhiều. Duy chỉ nhiều tiền tiêu vặt như thế, em sợ không dùng hết.” Hoắc Tương hào sảng cười lên.
Tề Mẫn Mẫn cũng cười rộ lên theo.
Tề Mẫn Mẫn cũng cười rộ lên theo.
Hoắc trì Viễn đạp cho Hoắc Tương một cước ở dưới bàn: “Chú ý hình tượng! Em là Cá Tứ!”
“Này không ai nhận ra em!” Hoắc Tương xấu hổ nhìn xung quanh một chút. Định đặt xong áo cưới, thời gian quá muộn, bọn họ không đặt chỗ, chỉ tìm một nơi có vị trí vắng vẻ, góc yên lặng như vậy, nên là không ai nhìn thấy cô đang cười không có hình tượng như thế chứ.
Ngay lúc cô muốn thu hồi tầm mắt, một gương mặt quen thuộc lọt vào mắt cô.
Gia cát Lượng!