”Muốn trở lại Hoắc Y, trở về chị cần phải giáo dục con gái thật tốt.
Bà xã của tôi không phải là người mà ai cũng có thể bắt nạt!” Hoắc trì Viễn tràn ngập uy hiếp nói.
”Giai Tuệ đã biết sai rồi. Tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn con bé một trận. Hoắc tổng, xin ngài hãy tha thứ cho con bé tuổi còn trẻ, vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện đời.” Lý Á Lệ khẩn trương thay con gái biện hộ.
” Tôi nhìn thấy thành ý của cô ấy, nếu không cũng sẽ không gọi chị lên đây.” Hoắc trì Viễn khẽ gật đầu.
Nghe thấy lời Hoắc trì Viễn nói, Lý Á Lệ mừng đến phát khóc: “Hoắc tổng, cám ơn ngài đã khoan dung độ lượng.”
”Nếu lại có lần sau, sẽ không chỉ là đuổi việc chị đơn giản như vậy thôi đâu! Tôi nếu muốn giết một người thì dễ như trở bàn tay.” Hoắc trì Viễn gõ mặt bàn, lạnh lẽo nói, “Chị với con gái chị, tôi đều sẽ không bỏ qua!”
Lý Á Lệ hoảng sợ vô cùng. Nếu bà bị đuổi việc, cùng lắm là đến đầu đường bán kem que, nhưng cuộc đời của Giai Tuệ vừa mới bắt đầu, tuyệt không thể có chuyện gì được. Bà vẫn luôn trông cậy vào tương lai, tiền đồ của con bé để mang lại hãnh diện cho mình.
”Con gái của chị cũng rất được, cực kỳ thông minh, tin chắc rằng tương lai cũng có tài như chị. Hoắc Y cần những nhân tài như vậy.” Hoắc trì Viễn ngả lưng ra sau ghế, đầy khí phách nói.
”Cảm ơn Hoắc tổng đã không tính tới hiềm khích trước kia.” Lý Á Lệ quả thực cao hứng muốn chết. Chi nhánh của Hoắc Y ngày càng mở rộng, vài năm sau rất có thể sẽ nằm trong top 500 công ty dẫn đầu thế giới. Giai Tuệ nếu được Hoắc trì Viễn trọng dụng, tương lai sẽ rất có tiền đồ.
Hoắc trì Viễn từ trong túi áo lấy ra một tờ chi phiếu, sau khi viết lên đó một dãy số, liền đem chi phiếu đưa cho Lý Á Lệ.
Lý Á Lệ không hiểu gì nhìn Hoắc trì Viễn, cũng không giám nhận chi phiếu, bà thậm chí còn không dám xem con số ở trên chi phiếu: “Ba tháng tiền lương bổ sung khi sa thải ngài cho tôi cũng quá nhiều rồi.”
Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói: “Tôi đưa cho chị tiền đương nhiên là có việc muốn nhờ chị làm.”
Lý Á Lệ vừa nghe thấy Hoắc trì Viễn muốn bà làm việc, lo lắng trong lòng liền vơi đi phân nửa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ vỗ ngực cười nói:“Hoắc tổng, con gái của tôi làm chuyện không đúng, đáng bị phạt, ngài để cho tôi làm chút chuyện cũng coi như là bù lại.”
”Việc tôi muốn chị làm đều không có liên quan gì tới Hoắc Y.” Hoắc trì Viễn nhìn Lý Á Lệ nói.
”Vậy là…” Lý Á Lệ lại bắt đầu khẩn trương, chả nhẽ Hoắc trì Viễn lại không đồng ý cho bà phục chức?
”Từ giờ cho đến lúc Tề Mẫn Mẫn tốt nghiệp còn 8 tháng, trong 8 tháng này, tôi không hi vọng lại xảy ra chuyện như ngày hôm trước nữa.” Hoắc trì Viễn trầm mặc nói.
Lý Á Lệ lập tức bối rối giải thích: “Hoắc tổng, con gái của tôi thật sự biết sai rồi, con bé hẳn sẽ không làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn nữa. Nếu con bé còn dám hại người, tôi cũng sẽ không tha thứ cho nó.”
”Tôi không phải là nói con gái chị. Tề gia cũng coi như phú giáp một phương, cô ấy lại gả cho tôi, khó tránh khỏi sẽ không có người khác giống như con gái chị ghen tị đối với cô ấy. Tôi mặc dù là người có tiền bạc nhưng cũng không thể can thiệp quá sâu vào trường học, cũng không thể phái vệ sĩ bảo vệ cô ấy 24/24 được.” Trong giọng nói của Hoắc trì Viễn có vài phần bất đắc dĩ.
”Đúng là không thể.” Lý Á Lệ nở nụ cười, “Cho dù là chủ XI cũng không có biện pháp phái vệ sĩ đến trường bảo vệ con gái của ông ta.”
”Cho nên tôi cần một người thích hợp để bảo vệ cho Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua Lý Á Lệ, “Do you know?”