“Là người nào vậy?” Hoắc trì Viễn có chết cũng không thừa nhận.
Tề Mẫn Mẫn nhà chúng ta trừ gừng thì hầu như cái gì cũng ăn. Đôi lúc, chú con trêu chọc nó là động vật ăn tạp đó. Tề Bằng Trình nhìn Tề Mẫn Mẫn cười ha hả.
“Đúng thế, bảo cô ấy uống nước gừng chẳng khác nào ép cô ấy uống thuốc độc!” Hoắc trì Viễn nhớ lại lần cuối cùng anh dùng mẹo bắt cô uống hết chỗ nước gừng, trong mắt đầy ý cười.
“Từ nhỏ, con bé đã không thích uống nó rồi!” Tề Bằng Trình cười ha ha.
“Cưỡng bức và dụ dỗ mới khiến cô ấy uống!” Hoắc trì Viễn đồng ý gật đầu.
Ở dưới bàn, Tề Mẫn Mẫn đá chân Hoắc trì Viễn. Nếu anh dám kể cách mà anh bức cô uống nước gừng thì hôm nay cô sẽ đuổi anh ra khỏi phòng.
Tề Lạc tò mò nhìn Hoắc trì Viễn: “Anh rể, làm sao anh bắt chị em uống nước gừng được? Ba đã thử nhiều cách nhưng chị nhất định không chịu uống!”
“Cho cô ấy ăn kẹo!” Dưới ánh mắt hung tợn của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn bình tĩnh trả lời. Sự thân mật giữa hai vợ chồng họ, anh chắc chắn sẽ không nói.
Tề Mẫn Mẫn thả lỏng một chút, cười gắp cho Hoắc trì Viễn một chút rau: “Hoắc trì Viễn, chắc anh đói rồi! Mau ăn đi!”
Hoắc trì Viễn cũng không hề động đến đồ ăn mà vươn người lên lấy một con tôm hùm đất. Khi anh chuẩn bị chạm đến con tôm hùm đất thì Tề Bằng Trình cũng duỗi tay với. Tay hai người chạm vào nhau, Hoắc trì Viễn cười khách sáo để Tề Bằng Trình lấy trước.
Hai người đàn ông, mỗi người lấy một con tôm hùm đất rồi cúi đầu tập trung bóc tôm.
Tề Mẫn Mẫn cũng không quan tâm ngồi gặm đùi gà kho coca – cola, hoàn toàn không để ý biểu tình của tất cả mọi người.
Tề Lạc nhìn Hoắc trì Viễn đầy quái dị rồi lại nhìn sang Tề Bằng Trình, im lặng ngồi ăn đồ ăn của mình.
Cô ta cố gắng tự nhủ bản thân không cần thể hiện rõ sự ghen tị và oán hận của bản thân. Khi kế hoạch của mẹ thành công, cho dù Tề Mẫn Mẫn không đau đớn đến chết thì hạnh phúc cũng cách cô ta rất xa rồi.
Hoắc trì Viễn vừa định để con tôm được bóc vỏ xong đến trước mặt cái đĩa của Tề Mẫn Mẫn, đã thấy Tề Bằng Trình cũng làm hạnh động như vậy.
Hai người đặt con tôm đã được lột vỏ bỏ vào đĩa, đồng thời yêu chiều nói với Tề Mẫn Mẫn: “Ăn đi!”
Tề Bằng Trình và Hoắc trì Viễn nhìn nhau cười. Bỏ qua ân oán, hai người họ cùng vì yêu thương Tề Mẫn Mẫn mà thân nhau hơn.
Yêu và hận có khi chỉ cách nhau một tầng mỏng manh như vậy.
Hai người cười vui vẻ.
“Anh rể, anh đối với chị em thật tốt! Hóa ra tin trên báo đều là thật!” Tề Lạc cực kỳ hâm mộ nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Mọi người biết không?
Hôm nay trang nhất mỗi tờ báo đề viết anh rể cưng chiều vợ như thế nào.
Con vẫn nghĩ chỉ chỉ đeo một chiếc vòng ngọc trai bình thường không ngờ phải mất mấy ngàn vạn tệ đã mua được. Anh rể, anh quả thật là hình mẫu lý tưởng mà các cô gái ở thành phố A chọn làm chồng đó!”
Hoắc trì Viễn cười nhạt, cầm tay trái Tề Mẫn Mẫn, chân thành nói: “Cô ấy đáng để tôi quý trọng!”
Tề Mẫn Mẫn cảm động, hốc mắt cũng hồng lên.
Cô là hung thủ, có thể được Hoắc trì Viễn tha thứ đã cảm thấy thỏa mãn, không ngờ lại được anh yêu quý như bảo bối. Cô thật sự sư quá hạnh phúc.
“Hôm nay ba cũng đọc trên báo!” Tề Bằng Trình cảm thán, cười: “Cảm ơn con, vì quý trọng con gái bảo bối của chú như vậy!”