Cô chỉ biết mình kém hơn Lynda.
“Có anh đây!” Hoắc trì Viễn cười ôm lấy Tề Mẫn Mẫn đi ra sân nhảy.
Đột nhiên âm nhạch thay đổi hoàn toàn, là một loại nhạc hưởng nhẹ nhàng. Tề Mẫn Mẫn cố gắng quên đi Lynda, cười đi bên cạnh Hoắc trì Viễn, đi ra sân nhảy.
“Chú, không nghĩ anh lại nhảy giỏi như thế!” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc trì Viễn ôm vào trong ngực, cười khen ngợi.
“Em nhảy cũng rất khá, em xem, tất cả mọi người đều đang nhìn em!” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.
Tề Mẫn Mẫn lúc này mới phát hiện ra Lynda và Trịnh Húc đã rời khỏi sân nhảy từ lúc nào, chỉ còn lại cô và Hoắc trì Viễn. Mà ánh mắt của mọi người đều đang nhìn bọn họ.
Mặt cô liền đỏ lên trong phút chốc.
“Em có phải nhảy rất xấu không?” Tề Mẫn Mẫn bất an hỏi.
“Em đừng nói linh tinh!” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn.
Lynda thất bại đứng ở bên cạnh Trịnh Húc, xoắn xuýt nói: “Tôi cảm thấy mình đã già rồi.”
“Cô là thành thục.” Trịnh Húc bình tĩnh nói, anh nhàn nhạt nhìn lướt qua Tề Mẫn Mẫn, sau đó dời mắt lại trên người Lynda: “Vĩnh viễn đừng so với người khác, bởi vì cái đẹp của mỗi người là khác nhau.”
“Trịnh Húc, anh sẽ yêu tôi sao?” Đột nhiên Lynda hỏi, “Chuyện tương lai ai cũng không có cách nào biết trước được.” Trịnh Húc nhàn nhạt nở nụ cười một cái, đang nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Lynda khi đó, anh liền thêm vào một câu: “Tôi chỉ biết là hiện tại, tôi đang bị em hấp dẫn.”
Đột nhiên Lynda đưa ra một quyết định, cô cầm tay Trịnh Húc, thật sự nói: “Nghĩ muốn thử xem không?”
“Muốn, chỉ cần em nguyện ý.” Trong mắt Trịnh Húc xẹt qua tia sáng.
Đột nhiên Lynda kéo tay Trịnh Húc, dẫn anh chayjd dến sân nhảy, xinh đẹp đong đưa thân thể, giống như họ đang yêu nhau.
Đột nhiên Trịnh Húc kéo eo của Lynda qua, bắt kịp bước nhảy của cô.
Tề Mẫn Mẫn dừng khiêu vũ lại, nhếch mũi chân áp vào bên tai Hoắc trì Viễn, lớn tiếng nói: “Chú, Trịnh Húc và Lynda sao lại thế này?”
“Tình yêu muốn tới thì tới, không có lý do gì.” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn rời khỏi sân nhảy, đem sân khấu giao lại cho Lynda và Trịnh Húc.
Nếu Trịnh Húc cùng với Lynda, đối với anh chỉ có lợi không có xấu, Tề Mẫn Mẫn cũng không cần để ý đến Lynda nữa. Nhất cử lưỡng thiện, anh đồng ý cả hai tay.
Anh cho Trịnh Húc một ánh mắt “Cố lên”, sau đó đứng bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, gắp chút thức ăn nhỏ cho cô, cùng cô đứng trong góc nhỏ thưởng thức đồ ăn.
Tề Mẫn Mẫn chỉ vào Lynda, cười khẽ hỏi: “Hoắc trì Viễn, mỹ nhân như thế, anh thực sự bỏ lại cho cấp dưới sao?”
“Vốn không phải của anh, cái gì không thể bỏ được?” Hoắc trì Viễn xoay người véo má Tề Mẫn Mẫn: “Ăn của em đi!”
“Em liền bồn chồn, Lynda thật đẹp! Làm sao anh có thể chọn em?” Tề Mẫn Mẫn vừa ăn điểm tâm, vừa nghịch ngợm cười nói.
“Là anh chọn em sao?” Hoắc trì Viễn hơi hất mày: “Anh nhwos rõ là ngày nào đó tự dưng có một thiên sứ xuất hiện trên giường của anh, anh không nhịn được dụ hoặc, sau đó liền ăn đến nghiện!”