“Chú, em có thể xem như anh đang khen em xinh đẹp không?” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, khẽ cười hỏi.
Hoắc trì Viễn do dự mất vài giây, nhún vai nói:”Cứ cho là vậy đi.”
“Cái gì gọi là ‘cứ cho là vậy đi’? Rõ ràng là sự thật! Hoắc trì Viễn, khen em xinh đẹp mà lại khó đến vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn mặt dày hỏi.
“Không khó. Đi thôi! Đưa em về nhà ăn cơm. Bà nội đang nấu canh chờ em về.” Hoắc trì Viễn ôm chầm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, mạnh mẽ đưa cô ra khỏi phòng họp.
Lúc này, quản lý nhà xưởng đi tới, cười hỏi Hoắc trì Viễn:”Hoắc tổng, có ăn cơm cùng chúng tôi không?”
“Không đâu. Mọi người cứ tự nhiên đi.” Hoắc trì Viễn nghiêng đầu một chút, nói xong liền ôm Tề Mẫn Mẫn đi ra cầu thang.
“Hoắc trì Viễn, sao anh biết bà nội đang nấu canh?” Ngồi vào chiếc Maybach, Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi. Anh luôn cùng mọi người thảo luận công việc, không lúc nào nhìn thấy anh cầm điện thoại.
“Hoắc Nhiên nhắn tin đến, nói bà nội đang chờ chúng mình về ăn cơm.” Hoắc trì Viễn cười nói.
“Anh Hoắc Nhiên về nhà rồi?” Tề Mẫn Mẫn nhớ tới sự hỗn loạn trong phòng cấp cứu sáng nay, trong lòng liền dâng lên sự sùng bái dành cho Hoắc Nhiên. Cô càng kiên định hơn với quyết tâm trở thành một bác sĩ.”Không biết Tề Lạc bị thương ở chân ra sao rồi.”
“Em có thể về hỏi.” Hoắc trì Viễn cười lái xe ra khỏi nhà xưởng.
Dọc đường đi, Tề Mẫn Mẫn đều nói bộ dáng Hoắc Nhiên thật chững chạc, không lộ ra chút bất thường nào.
Hoắc trì Viễn lạnh nhạt mỉm cười yếu ớt:”Cậu ấy tuy nhìn tươm tất đẹp đẽ, thực ra chỉ là một đứa trẻ sợ bị tổn thương. Cậu ấy dùng những từ ngữ bất cần đời để che dấu những vết thương của mình.”
“Anh đang nói đến anh Hoắc Nhiên sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc trì Viễn,”Tính cách anh ấy cứng cỏi như vậy, ai làm anh ấy tổn thương được chứ?”
“Phụ nữ. Dù là một người đàn ông kiên cường đến mức nào cũng đều có một điểm yếu, chính là người phụ nữ.” Hoắc trì Viễn trầm giọng trả lời.
Nghe được lời nói của Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn rơi vào trầm mặc.
Hoắc trì Viễn nói vật hẳn là có ý sâu xa.
Dù một người đàn ông có kiên cường đến thế nào đều có một điểm yếu, chính là người phụ nữ.
Vậy điểm yếu của Hoắc trì Viễn có khi nào là Tưởng Y Nhiên?
Cô vĩnh viễn cũng không thể là nhược điểm trí mạng của Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn đột nhiên trầm mặc, liền vươn cánh tay dài, ấn nhẹ đầu Tề Mẫn Mẫn:”Đừng suy nghĩ bậy bạ. Anh đang nói đến Hoắc Nhiên.”
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nở một nụ cười sáng lạn, khẽ cười nói:”Em không suy nghĩ linh tinh.”
Hoắc trì Viễn vươn một bàn tay, nắm chặt lấy tay trái Tề Mẫn Mẫn, cho cô một sự trấn an cười yếu ớt.
“Hy vọng có một người phụ nữ xuất hiện cứu vớt anh Hoắc Nhiên.” Tề Mẫn Mẫn nghiêng người, nhìn Hoắc trì Viễn nói.
Lúc Tề Mẫn Mẫn chạy vào Cố trạch, Hoắc Nhiên đang nằm đọc báo ở sô pha trong phòng khách, cô chạy đến trước mặt anh ấy, cười chào hỏi anh: “Anh Hoắc Nhiên!”“Chị dâu nhỏ?” Hoắc Nhiên vứt tờ báo sang một bên, đùa dai: “Hai người đã về rồi! Nếu không trở lại thì em sẽ đói chết mất!”
“Thôi đi!” Tề Mẫn Mẫn không tin cười. “Ai có thể khiến bác sĩ Cố đói chết chứ?”
“Ở bên ngoài, quả thật anh được vạn người kính ngưỡng nhưng khi về nhà thì trở thành một hạt vừng chẳng có địa vị gì!” Hoắc Nhiên tiếc nuối trả lời!