“Anh không đi làm sao?” Tề Mẫn Mẫn nhẹ giọng kháng nghị.
“Không đi! Nhiệm vụ hôm nay của anh là ở bên cạnh em!” Hoắc trì Viễn nắm tay cô, trầm giọng nói, trong đáy mắt còn ẩn chứa ý cười.
“Anh là tổng giám đốc, phải làm gương cho nhân viên chứ! Bỏ bê công việc sẽ gây ảnh hưởng xấu!” Tề Mẫn Mẫn cố gắng muốn đẩy Hoắc trì Viễn đi.
Bị anh ôm chặt như vậy, quanh chó mũi cô đều là mùi xạ hương khiến cô say mê. Cô cảm thấy bản thân không thể kiên trì được nữa, không thể động tâm với anh thật sự rất khó.
“Một năm 365 ngày của anh thì ở công ty không quá 65 ngày. Ngày nào anh cũng bỏ bê công việc, nhân viên đã thành thói quen rồi. Nhưng em đó, tại sao có thể nhẫn tâm nói không cần anh hả? Hại anh đêm nào cũng mất ngủ, rồi nửa đêm phải dậy làm việc!” Giọng Hoắc trì Viễn có chút trách móc, lên án Tề Mẫn Mẫn vô tình.
Đêm nào cũng mất ngủ?
Nghe Hoắc trì Viễn nói vậy, Tề Mẫn Mẫn cũng đau lòng.
Cô dùng sức cắn môi, ngăn không cho bản thân mềm lòng.
Mấy ngày nay, chẳng lẽ chỉ có anh mất ngủ thôi sao?
Nghĩ đến từ nay về sau sẽ không được ở bên cạnh Hoắc trì Viễn, trái tim cô đau đớn muốn nhỏ máu, mất ngủ nặng đến mức thuốc ngủ cũng chẳng còn tác dụng nữa. Mở mắt nhắm mắt đều là hình bóng của anh.
“Vẫn không cần anh sao?” Không thấy Tề Mẫn Mẫn trả lời, Hoắc trì Viễn có chút lo lắng, trầm giọng hỏi.
“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn không do dự lập tức trả lời.
“Đúng là không có cách nào quyết tâm được!” Hoắc trì Viễn thở dài một hơi. “Bé con, nếu không phải ba vợ ngăn không cho anh đi gặp em, anh đã trèo tường vào phòng em rồi!”
“Trèo tường? Hoắc trì Viễn, không phải anh có chìa khóa sao? Sao lại còn phải trèo?” Tề Mẫn Mẫn không biết nên khóc hay nên cười.
“Chìa khóa gì chứ? Lúc trước đi công tác đã rơi mất. Bằng không thì mấy hôm trước đi tìm em giải thích tại sao lại phải ở ngoài chứ? Sớm biết sẽ có lúc như vậy, trước đây anh phải đánh thêm vài bộ!”
“Đúng thế!” Tề Mẫn Mẫn bị giọng điệu của Hoắc trì Viễn chọc cười.
Hoắc trì Viễn vùi đầu vào gáy Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói: “Bé con, em cho anh bộ chìa khóa khác có được hay không?”
“Không!” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chối.
“Vậy những lúc anh nhớ em thì làm sao bây giờ?” Hoắc trì Viễn ảo não hỏi,
“Không phải làm gì cả! Quên đi không phải tốt rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn khẽ thở dài.
“Bé con, anh biết anh xử lý không tốt chuyện bác Tưởng! Em chờ anh, sau khi anh giải quyết xong tất cả! Anh sẽ đến nhà cầu hôn để ba vợ đồng ý gả em cho anh lần nữa!” Hoắc trì Viễn khàn giọng nói.
Anh còn nhớ rõ ba vợ hôm đó nói với anh.
Tề Bằng Trình ngồi vào ghế phụ lái, cực kỳ bình tĩnh nói ông không đồng ý hai người họ tái hợp. Bởi vì bên cạnh anh có quá nhiền hồng nhan tri kỉ. Ông lo lắng con gái sẽ chịu thiệt giữa một đống những người phụ nữ hay đố kị, đầy tâm. Sự hâm mộ và ghen tị của tình địch sẽ làm nên một chữ — hận. Mà kết quả sẽ là tổn thương.
Tề Bằng Trình còn nói, nghiệp chướng của Tề Mẫn Mẫn quá nặng, bà Tưởng tuyệt đối không tha thứ cho cô.
Lúc đó, anh chỉ trầm mặc. Anh có thể đảm bảo xung quanh không có hông nhan tri kỷ vây quan nhưng không có cách nào đảm bảo khiến Tưởng phu nhân quên đi thù hận. Nếu như anh làm cha, anh cũng không bao giờ dám mạo hiểm hạnh phúc của con gái nữa.