Một nhân viên nữ đi đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, coi Tề Mẫn Mẫn như không tồn tại, vẻ mặt ái mộ nhìn anh:”Hoắc tổng, tôi có thể mời anh điệu nhảy này không?”
Hoắc Trì Viễn xa cách nói:”Xin lỗi. Tôi sẽ nhảy điệu này với vợ tôi.”
“Vậy còn điệu tiếp theo?” Nhân viên nữ kia vẫn chưa từ bỏ mà tiếp tục mời.
Tề Mẫn Mẫn nhíu mi một chút, bất mãn nhìn cô nhân viên kia. Cô ta không nhìn thấy cô sao? Phụ nữ ở đây đều như vậy sao? Ngang nhiên theo đuổi người đã có vợ trước mặt “chính thất” của người ta.
Cô lập tức khoác cánh tay của Hoắc Trì Viễn, mười phần khí phách:”Thật ngại quá, toàn bộ thời gian của chồng ôi đêm nay đều dành cho tôi rồi.’’ Nữ nhân viên kia ghen tị nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, bị ánh sáng của viên kim cương trên tay cô làm cho chói mắt, ngượng ngùng rời đi.
Tề Mẫn Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái, liền buông anh ra, tiếp tục nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Hoắc Trì Viễn vô tội cúi người, nói bên tai cô:”Nha đầu, chuyện này không thể trách anh được.”
“Ai bảo anh chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng, lại quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.
“Chuyện này muốn trách thì phải trách cha mẹ anh.” Hoắc Trì Viễn ôm chầm Tề Mẫn Mẫn, bất đắc dĩ nói. Mấy năm nay phụ nữ xung quanh anh có rất nhiêu, một người anh cũng không để ý. Ngay cả Lynda mà người khác coi như báu vật anh cũng chưa bao giờ động tâm tư, làm sao có thể dây dưa với người phụ nữa nào khác đây?
“Chú, anh đang tự nhận mình đẹp trai sao?” Tề Mẫn Mẫn chọc cho cười, cô nhón gót chân dùng sức nhéo má Hoắc Trì Viễn, khẽ cười nói:”Người này da mặt rốt cuộc dày bao nhiêu vậy?”
Hoắc Trì Viễn vui vẻ cười to:”Không tức giận nữa chứ?”
“Có người yêu chồng của em, có nghĩa là chồng em rất mê người! Em việc gì phải tức giận? Anh là của em, mấy người muốn cướp cũng không được.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Hoắc Trì Viễn năm lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, khẽ hôn lên chiếc nhẫn cưới:”Anh là của em.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức giống như ăn phải mật ngọt ngấy chết người. Thấy xung quanh toàn phụ nữ đang bắn ánh mắt ghen tị sang bên này thì lập tức hỏi:”Chú, em đột nhiên phát hiện ra lợi ích của việc em kết hôn với anh chính là làm lá chắn cho anh.”
“Em cuối cùng cung phát hiện ra mục đính anh đưa em đi dự tiệc rồi sao? Coi như không đến nỗi ngốc!” Hoắc Trì Viễn ra sức nựng hai gò má Tề Mẫn Mẫn, trêu tức nói.
Tuy rằng anh đã ám chỉ, đeo nhẫn cưới đi rêu rao khắp nơi, nhưng vẫn là không thể ngăn cản các cô gái ái mộ.
“Trôi hết phấn bây giờ!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh kháng nghị.
“Đơn giản hơn một chút cũng tốt.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhiệt tình hôn lên đôi môi màu hồng nhạt của Tề Mẫn Mẫn. Khi nếm thấy hương bị son môi thì anh bất mãn than thở:”Về sao không được trang điểm nữa!”
“Em cũng không muốn, ai bảo anh ép em?” Tề Mẫn Mẫn ngả đầu vào ngực Hoắc Trì Viễn, làm nũng trả lời.
Có lẽ uống sâm banh vào, Tề Mẫn Mẫn cảm giác đầu có chút hôn mê, Hoắc Trì Viễn tạm biệt mọi người, mang theo Tề Mẫn Mẫn rời đi.
Khi bọn họ đi qua nhà hàng Tây, nhìn thấy Tề Bằng Trình và vợ con đang cùng dùng cơm. Mặt Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Bằng Trình lập tức che kín sương lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống 0 độ trong phút chốc.