”Cô à, con nhỏ tuổi như vậy không phù hợp đeo vòng tay quý giá như thế đâu. Cô vẫn giữ lại dùng đi ạ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức tháo vòng tay định trả lại cho Cố Hoài Cẩn. Mới gặp mặt lần đầu tiên, sao Tề Mẫn Mẫn lại không biết xấu hổ nhận lễ vật quan trọng như thế chứ? Đồ cưới của cô nên để lại cho con dâu hoặc con gái chứ.
”Đây là con không thích quà cô tặng sao?” Cố Hoài Cẩn lạnh mặt, làm ra vẻ tức giận. Quả thật bà muốn tặng món quà gì đó cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng ngoại trừ chiếc vòng tay này bà cũng chẳng có gì quý giá cả.
”Cô à, không phải vậy đâu! Món quà này quá quý giá!” Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn về phía Hoắc trì Viễn, hi vọng anh có thể nói giúp cô vài câu. Cô cũng không dám giữ vòng tay gia truyền của cô đâu.
”Hoài Cẩn, đây là đồ cưới mẹ cho cô, cô nên giữ kỹ mớn phải!” Chu Cầm chân thành nói. Tuy em dâu làm cục trưởng nhưng liêm khiết. Vòng ngọc có lẽ là thứ quý giá nhất trong tay em ấy rồi. Bà cũng rất vui vì em dâu yêu quý Tề Mẫn Mẫn nhưng món quà này thật sự quá quý giá rồi!
”Cô à, con biết cô thương con nhất. Nhưng mà bà nội đã tặng chiếc vòng này coi như quà cười của cô, cô nên tặng lại cho em họ sẽ hợp lý hơn. Con cũng không muốn chiếm đồ cười của em họ đâu!” Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh cô, cười nói.
”Hoài Cẩn, tấm lòng của em Tề Mẫn Mẫn đã nhận rồi. Ngày hai đứa nó kết hôn, em cho hai đứa nó một phong bao lì xì là được rồi!”
”Anh trai con nói đúng đó!”
Lúc này ba Cố và bà nội Hoắc cũng lên tiếng, Cố Hoài Cẩn mới giữ lại vòng tay.
”Vậy cô sẽ chuẩn bị một bao lì xì thật lớn!” Cố Hoài Cẩn kéo tay Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi, “Tề Mẫn Mẫn, nghe nói con chưa tốt nghiệp cấp ba sao? Giờ con đang học trường nào?”
”Con học trường cấp ba XX ạ!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói. Có thể khiến cô của Hoắc trì Viễn cất chiếc vòng tay đi khiến cô cảm thấy rất vui vẻ nếu không cô sẽ cảm thấy rất nặng nề.
”Trường học đó rất tốt. Hồi trước, Hoắc Nhiên thiếu mất 0.5 điểm nên không vào được trường cấp ba XX đâu. Lúc đó, thằng bé còn về nhà khóc đỏ cả mũi đấy!” Cố Hoài Cẩn kể xấu Hoắc Nhiên.
”Thật sao ạ?” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên. Một người tính cách thẳng thắn, cởi mở như Hoắc Nhiên lại có thể khóc nhè. Nghĩ lại cô cảm thấy khá thú vị.
Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị: “Cô à, tại sao cô có thể nói con như vậy chứ? Lúc đó là con kém may mắn mà thôi! Lúc thi cao đẳng, điểm con cao nhất thành phố đó!”
”Chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi! Do con may mắn thôi!” bà nội Hoắc cũng hùa vào trêu chọc Hoắc Nhiên rồi vui vẻ cười lên.
Nghe bà nội nói tất cả mọi người trong phòng trừ Hoắc Nhiên đều bị chọc cười.
Tề Mẫn Mẫn gãi gãi đầu, cười ha ha: “Thật ra…… thật ra con cũng chỉ may mắn mới vào được trường XX thôi!”
Cô nhớ khi chuẩn bị thi vào cấp ba, ngày nào Ninh Hạo cũng kèm cô học. Mỗi môn đều giảng kỹ kiến thức trọng tâm cho cô. Cô gặp chuyện lại ôm được chân phật nên mới có thể vào được trường cấp ba XX.
Bây giờ nghĩ lại, Ninh Hạo thật sự là quý nhân trong cuộc đời cô.
Nhưng cô không có cách nào đáp lại tình cảm của cậu, bắt buộc phải phụ lòng cậu rồi.
”Chỉ cần 0.5 điểm nữa thôi là hai chúng ta có thể học cùng trường rồi!” Hoắc Nhiên tiếc nuối vỗ đùi.
”Anh hai à, anh và chị dâu nhỏ học chung trường thì có ý nghĩa gì chứ? Anh có thể học chung trường với bà xã tương lại mới thú vị nha!” Hoắc Tương xuất hiện, trêu chọc Hoắc Nhiên.