“Các cô thật sự quá rảnh rỗ rồi phải không? Tiểu Trương, bảng biểu cô còn chưa có đưa cho tôi! Tiểu Lý, hợp đồng của cô làm đến đâu rồi? Tiểu Triệu, cô…” Lynda thu lại tươi cười, vẻ mặt lạnh lùng điểm danh trợ thủ của mình.
Nghe thấy lời cô ấy nói, mấy vị thư ký nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình vùi đầu vào làm việc.
Ngay tại lúc Lynda muốn tiếp tục chỉnh lý tài liệu, Trịnh Húc liền xuất hiện tại phòng thư ký. Anh dùng sức ho khan một tiếng, trước ánh mắt lấp lánh ý cười gian xảo của mọi người đi thẳng về phía Lynda, đặt trước mặt cô một cốc cà phê nóng: “Anh mua nhiều hơn một ly.”
Lynda cười nhận lấy cà phê, đặt dưới mũi hít sâu một phen: “Thơm quá!”
“Hoa nhận được rồi hả?” Trịnh Húc nhàn nhạt cười hỏi.
Lynda khẽ gật đầu.
“Thích không?” Trịnh Húc tiếp tục truy vấn.
“ Trợ lý Trịnh, anh ở chỗ này làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của phòng thư ký.Mời ra ngoài!” Lynda không có trả lời lại, mà là cười đối với Trịnh húc hạ lệnh trục khách. Anh còn ở đây, hôm nay khả năng là cô sẽ bị ánh mắt tò mò của cấp dưới giết chết.
“Thời đại vợ yêu cuồng ma huyễn? Cái này là tin tức gì?” Tề Lạc nhìn thấy đầu đề trên trang web, tức giận đến muốn làm rơi cả ipad.
“Ai lại chọc con nổi giận thế?” Dương Nguyệt Quyên đi đến phòng khách, ngồi xuống bên cạnh con gái, cao ngạo hỏi han.
“Ngoài Tề Mẫn Mẫn ra thì còn ai nữa?” Tề Lạc cắn chặt răng, oán hận nói: “Hoắc trì Viễn đúng là nâng nó đến trời rồi! Hôm nay đầu đề của mọi trang báo đều là Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, cái gì mà vợ yêu này nọ… Hoắc trì Viễn mù mắt rồi, đầu óc truyền thông cũng tàn rồi, a, tức chết con roofi1”
“Nó lên mặt không được vài ngày đâu.” Dương Nguyệt Quyên bưng cà phê lên, ngạo mạn cười lạnh: “Con nổi giận như vậy không đáng giá đâu.”
“Con không khống chế được, cũng bởi vì nó, Ninh Hạo cũng không trả lời tin nhắn của con, không nói chuyện với con. Nó lại la ó, mnang theo mấy trăm ngàn vạn khoe hạnh phúc!” Tề Lạc ném ipad lên ghế sofa.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt nào cũng là của Tề Mẫn Mẫn, cô thì bà ngoại không thích, cậu không thích?
“Con đó, vẫn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn.” Dương Nguyệt Quyên nhàn nhạt thở dài.
“Mẹ, kế hoạch của mẹ khi nào thì thực hiện? Con không muốn nhìn Tề Mẫn Mẫn lên mặt như vậy nữa!” Tề Lạc lo lắng hỏi han.
“Còn chưa đến lúc.” Dương Nguyệt Quyên âm thầm cười lạnh: “Mẹ sẽ để cho nó cười đến cuối cùng, sau đó vui quá hóa khổ! Tiểu Lạc, để một người hiểu rõ khổ nhất không phải là lập tức giết chết nó, mà là trước tiên phải nuôi dưỡng nó, sau đó ở vào thời điểm nó vui vẻ nhất hung hăng đâm nó một nhát.”
“Mẹ, con đúng là chờ không kịp rồi,” Tề Lạc ôm lấy Dương Nguyệt Quyên, vội vàng nói.
“Cho nên mẹ mới nói con còn trẻ quá.” Dương Nguyệt Quyên chỉ vào gáy con gái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Lúc này, trong viện có tiếng xe truyền đến, Dương Nguyệt Quyên dựng thẳng lên một ngón tay, ý bảo Tề Lạc không được nói gì: “Ba con trở lại.”
Tề Lạc hiểu rõ gật đầu.
Tề Bằng Trình cầm cặp tài liệu đi vào, Dương Nguyệt Quyên cười đi lên nghênh đón, tiếp nhận cặp tài liệu nói: “Bằng Trình, mệt không? Em cho người chuẩn bị nước tắm cho anh, anh nhanh tắm rửa một cái.”
“Mệt thậ không phiền, chỉ là nóng vội. Thuốc mới này tiêu thụ cũng không lạc quan lắm.” Tề Bằng Trình thở dài.