“Gọi cô đấy!” Người Hộ Sĩ còn lại đẩy đẩy đồng nghiệp.
“Bà ấy không có quy trách nhiện cho tôi. Cô đi đi!” Người hộ sĩ kia đổ lỗi cho bạ mình, trong ánh mắt lộ ra một chút bối rối.
“Chắc là kêu cô đấy!” Cô gái kia cũng né tránh. Cô ta cũng không phải là kẻ ngốc, nên có thể nhìn ra sự hung ác ở trong ánh mắt của Tưởng phu nhân.
“Các người đều lăn vào đây cho tôi!” Tưởng phu nhân căm tức rống to.
Hai người hộ sĩ cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Tưởng phu nhân.
“Tưởng… Tưởng phu nhân… Bà có chuyện gì cần chúng tôi?”
Tưởng phu nhân bắt lấy tay của người hộ sĩ không chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, hơi chút dùng sức liền kéo cô ta tới trước mặt, sau đó hung hăng bóp chặt cổ cô ta, ánh mắt âm ngoan chất vấn: “Cô nói ai là kẻ điên?”
Người y tá bị bóp cổ đến khó thở, không ngừng nhìn về phía đồng nghiệp cầu cứu.
Một hộ sĩ khác chạy tới, dùng sức hỗ trợ kéo tay Tưởng phu nhân ra sau.
Tưởng phu nhân khí lực của một người làm sao có thể đấu lại được hai người trẻ tuổi, cho nên từng đầu ngón tay liền bị người hộ sĩ kia tách ra.
Người hộ sĩ bị thương kia liền chạy đi, một bên vừa chạy một bên vừa kinh hoàng hô lên: “Kẻ điên! Kẻ điên!”
Phu nhân Tưởng nhìn thấy hai cô y tá nhỏ chạy trốn, lạnh lùng hừ một tiếng, cầm lấy tờ giấy ở đầu giường, cúi đầu tiếp tục viết gì đó.
Hai vị y tá bởi vì kiêng kị, cũng không dám nói chuyện phiếm, vùi đầu vào công việc, thậm chí không dám lại nhìn phu nhân Tưởng một cái, dường như e sợ bị bà chỉ đích danh.
Phu nhân Tưởng lộ ra một nụ cười biến hóa kỳ lạ, tay nhổ kim tiêm trên tay.
Bà không ngại máu từ lỗ kim chảy ra, thần kinh nắm lấy kim tiêm, khi hai cô y tá hoảng sợ chạy vào, lấy kim tiêm xẹt qua cổ tay.
Cô đã từng là một y tá có kinh nghiệm phong phú, rất hiểu rõ ràng là kim tiêm có thể đâm vào phá huyết quản.
Máu tươi chói mắt phun ra như suối, bắn vào trên mặt y tá, nhuộm đỏ khăn trải giường.
“Nhanh đi gọi bác sĩ! Phu nhân Tưởng tự sát!” Một cô y tá bối rối nói với một cô khác. Đối phương lập tức chayjd dến gọi điện thoại.
Phu nhân Tưởng nhìn cô y tá đang hoảng sợ, chấm tay vào máu, viết tiếp xuống tờ giấy còn dang dở: “Hận. Chữ hận kia thật chói mắt, lộ ra bi phẫn nồng đậm.
Cô y tá nhìn thấy máu trên cổ tay của phu nhân Tưởng càng nhiều, sau khi xua đi sợ hãi trong lòng, bổ nhào qua, nắm chắc lấy cổ tay đối phương: “Tất phải cầm máu, đưa băng gạc cho tôi!”
Người y tá kia sau khi gọi điện xong, khẩn trương kéo bàn qua.
Phu nhân Tưởng dùng lực bỏ tay y tá ra: “Tôi không cần cô cứu! Cút!”
“Phu nhân Tưởng, có chuyện gì có thể quan trọng hơn mạng sống. bà như thế này làm sao có thể khiến chồng và con gái bà an tâm được.” Y tá nhìn phu nhân Tưởng đang chảy máu, vẻ mặt thành khẩn khuyên nhủ.
“Cô biết con gái và chồng tôi đã chết? Ai nói cho cô biết?” Phu nhân Tưởng nhào lên, dùng lực bóp chặt cổ y tá.
“Phu nhân Tưởng… buông ra… buông… bác sĩ Cố…” y tá khẩn trương nói.