Nghe câu này, Tề Mẫn Mẫn tươi cười đầy chua xót.
Nếu anh biết người anh nên hận chính là mình, hạnh phúc này có phải sẽ tan biến như bọt biển không?
Cô sợ niềm hạnh phúc này sẽ tiêu tan nhanh hơn cả pháo hoa.
Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến bàn trang điểm, cầm lấy máy sấy tóc giúp cô sấy khô tóc. Có lẽ do không thuần thục, ngón tay bị quấn vào trong tóc cô làm cô đau đến nhíu mày.
“Rất đau sao?”
“Không. Chỉ hơi hơi thôi.” Tề Mẫn Mẫn cười cười nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Xem ra anh phải luyện tập nhiều hơn mới được.” Hoắc Trì Viễn ảo não nói.
“Chú trước kia chưa từng giúp người ấy sấy tóc bao giờ sao?” Tề Mẫn Mẫn nói xong lập tức hối hận cắn môi. Cô có tư cách gì quan tâm đến Tưởng Y Nhiên? Nếu không phải vì vụ tai nạn đó, người đáng lẽ đang ở trong vòng tay của Hoắc Trì Viễn là Tưởng Y Nhiên.
“Y Nhiên là một vũ sư, tóc cũng là một bộ phận quan trọng trên cơ thể của cô ấy, chưa bao giờ cho anh chạm vào. Hồi đó khi phải cắt tóc để phẫu thuật não cô ấy đã khóc cả buổi tối. Giải phẫu xong rồi, cô ấy cũng không quên đeo tóc giả trước mặt anh.” Hoắc Trì Viễn nhớ lại, giọng nói có chút thê lương.
“Thật xin lỗi vì đã nói đến chuyện thương tâm của anh.” Tề Mẫn Mẫn quay người lại, dùng sức ôm lấy thắt lưng của Hoắc Trì Viễn, hối hận nói:”Chú, em sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện của chị Y Nhiên nữa.”
“Đáng lẽ anh phải là người an ủi em, sao lại đổi thành em an ủi anh rồi?” Hoắc Trì Viễn bỏ máy sấy xuống, thân thiết hôn môi cô.
“Em không có tư cách được an ủi.” Đôi mắt xinh đẹp của Tề Mẫn Mẫn buồn bã rũ xuống.
“Em không có quyền lựa chọn cha mẹ. Nha đầu, quên chuyện ngày hôm nay đi.
Tề Mẫn Mẫn trầm mực tựa vào ngực Hoắc Trì Viễn:”Chú, nếu cho em một cơ hội để chọn lại, em sẽ vẫn lựa chọn là con gái của Tề Bằng Trình.”
“Anh hiểu, ông ấy thực sự yêu em.”
“Là rất yêu! Nếu nói tình thương của cha cao như núi, thì ngọn núi của ông nhất định sẽ là ngọn núi lớn nhất. Chú, em rất hư, em để cho lưng của cha em…” Tề Mẫn Mẫn nước mắt đầm đìa nhìn Hoắc Trì Viễn. Vài lần xúc động, cô đều muốn nói ra sự thật.
Hoắc Trì Viễn chặn miệng Tề Mẫn Mẫn, không cho cô nói câu tiếp theo:”Nha đầu, anh không nên để em đi thăm bà Tưởng. Em hãy quên ngày hôm nay đi, quên ân oán này đi.”
Tề Mẫn Mẫn rơi nước mắt lắc đầu:”Em không quên được. Mỗi lần nhắm mắt lại em đều nhìn thấy gương mặt cuồng loạn của bà Tưởng, nghĩ đến một nhà bọn họ bi thảm. Em cảm giác mình chính là tội nhân gây ra tội ác tày trời.”
“Ngoan! Quên đi!” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng an ủi.
Tề Mẫn Mẫn vì áy náy mà rơi lệ. Trước khi chưa từng gặp người nhà họ Tưởng, không cảm nhận được bi kịch của nhà họ Tưởng, cảm giác tội lỗi trong lòng cô chưa bao giờ dâng cao mãnh liệt như vậy. Cô cảm thấy cho dù cô có đền mạng cũng không thể bù đắp nổi. Một gia đình đã vì sự ngang ngạnh của cô mà bị hủy diệt.
Mà cô lại quá hèn nhát không dám nói ra chân tướng, làm cho cha mình phải mang trên lưng món nợ sinh mạng này.
Cô đột nhiên nhận ra mình thật đáng xấu hổ!
Cô căn bản không xứng được anh yêu thương.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy nước mắt của Tề Mẫn Mẫn thì mười phần luống cuống, không biết phải trấn an như thế nào. Lúc này anh đột nhiên nhớ tới chocolate của Hoắc Tương, lập tức ôm cô đi đến bên bàn học trước cửa sổ, đặt cô ngồi xuống rồi mang chocolate trên bàn đưa cho cô:”Hoắc Tương cho em chocolate.”