“Vợ bé nhỏ, anh phải rời giường.” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, âm thanh trầm thấp nói.
“Sao lại sớm như vậy?” Đôi mắt Tề Mẫn Mẫn nhập nhèm ngái ngủ, mơ mơ màng màng nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.
“9 rưỡi rồi còn sớm gì nữa?” Hoắc Trì Viễn cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.
“Đã muộn thế này rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức trợn mắt. Cô cảm giác vừa mới nhắm mắt lại thì trời đã sáng rồi. “Tối hôm qua không cho em ngủ ngon. Em ngủ thêm chút nữa đi.” Hoắc Trì Viễn nhìn vào đôi mắt Tề Mẫn Mẫn, đột nhiên có chút áy náy. Có phải hôm qua anh đã hơi tra tấn cô quá không? Nhưng ai bảo cô đẹp như thế, đáng yêu như thế, mê người như thế? Anh chỉ cần nhìn thấy cô, sự bình tĩnh và lý trí không hiểu tại sao lại bay biến mất.
Tề Mẫn Mẫn xoay người, ôm lấy thắt lưng Hoắc Trì Viễn làm nũng nói:”Nằm lại với em đi!”
“Không được! Hôm nay anh có hẹn với tổng giám đốc LEJ. LEJ mặc dù chỉ là một công ty mới, nhưng bọn họ đang nghiên cứu phát triển những thiết bị y tế hàng đầu thế giới.” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc nói.
“Vậy anh mau đi đi.” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, buồn ngủ nói.
“Nếu em không muốn xuống dưới lầu ăn sáng thì anh sẽ gọi điện thoại cho phục vụ mang lên cho em.” Hoắc Trì Viễn hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn, dịu dàng ấm áp.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, buông hai tay, nhìn Hoắc Trì Viễn đứng dậy.
Dáng người Hoắc Trì Viễn rất cao lớn, giống như người mẫu. Nhìn lưng của anh có thể sẽ bị đường cong của cơ bắp kiện mĩ mê hoặc.
Người đàn ông này chính mà mẫu đàn ông Tề chuẩn của Tề Mẫn Mẫn!
Tề Mẫn Mẫn trong lòng đầy kiêu hãnh nằm trên gối nhìn Hoắc Trì Viễn mặc quần áo.
Hoắc Trì Viễn đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhếch môi ranh mãnh:”Xem đã mắt chưa?”
“Ai thèm nhìn anh chứ!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, ngượng ngùng phủ nhận.
Hoắc Trì Viễn chỉ vào mình trong gương cười nói:”Em phủ nhận cũng không được.”
Tề Mẫn Mẫn lấy gối che mặt, thẹn thùng nói:”Em đang nhìn quần áo của anh. Mặc nó vào rất đẹp trai!”
Hoắc Trì Viễn bị câu trả lời của Tề Mẫn Mẫn làm cho bật cười. Anh đến bên giường kéo cái gối trên mặt Tề Mẫn Mẫn xuống, nhiệt tình hôn:”Vợ bé nhỏ nói dối!”
Tề Mẫn Mẫn thờ hổn hển, nhắc nhở Hoắc Trì Viễn:”Nếu anh không đi làm đi thì sẽ không nuôi được vợ bé nhỏ đâu!”
“Không! Tiền của anh có thể nuôi mười đứa con của chúng ta.” Hoắc Trì Viễn quất quít hôn môi Tề Mẫn Mẫn.
“Anh sẽ không nuôi luôn cả mười bà vợ đấy chứ” Tề Mẫn Mẫn cong môi nhìn Hoắc Trì Viễn. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm của cha và Dương Nguyệt Quyên nên cô luôn có thái độ nghi ngờ sự chung thủy của đàn ông. Cô thực sợ Hoắc Trì Viễn sẽ giống như cha, nuôi tình nhân ở bên ngoài.
“Một mình em đã đủ mệt rồi nữa là mười người.”
“Cảm thấy mệt thì khỏi phải dỗ dành!” Tề Mẫn Mẫn đá Hoắc Trì Viễn xuống giường.
“Anh can tâm tình nguyện dỗ dành em cả đời. Được rồi, không giận nữa. Có việc gì gọi điện cho anh.” Hoắc Trì Viễn chỉnh lại cà vạt, rồi đi ra khỏi phòng.
Tề Mẫn Mẫn ốm gối nằm trên giường, không hề buồn ngủ.
Anh thật sự thích cô?
Câu nói tình nguyện dỗ dành cô cả đời làm cho cô thổn thức.