Cô không khỏi than thở thay, vận mệnh cũng thật kỳ diệu.
Sau hai giờ giúp đỡ Tề Mẫn Mẫn chọn váy cưới, rốt cuộc cũng đã chọn được một chiếc váy cưới hở vai đính trân châu. Kiểu dáng ngắn gọn cũng không quá tinh xảo, có thể tôn lên khí chất thuần mỹ xinh đẹp của Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc trì Viễn mặc kiểu áo đuôi tôm xuất hiện, nhìn thấy áo cưới trên người Tề Mẫn Mẫn, lập tức vừa ý gật đầu: “Lấy chiếc này là được rồi!”
”Anh, ánh mắt của anh cũng thật độc đáo đấy, đây là chiếc váy cưới quý giá nhất trong tiệm váy cưới này rồi.” Hoắc Tương khoa trương cười nói.
”Chỉ cần xinh đẹp là được.” Hoắc trì Viễn lặng lẽ ôm lấy Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt sủng nịch.” Anh muốn để Tề Mẫn Mẫn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.”
”Anh, anh đừng có buồn nôn như vậy được không!” Hoắc Tương cười trêu chọc nói.
”Em ghen tị? Vậy cũng tự tìm cho mình một người là được!” Hoắc trì Viễn cười đầy ẩn ý.
”Nếu không gặp được người đẹp trai, không gặp được người giỏi kiếm tiền, không gặp được người biết yêu thương vợ mình, thì vì sao em lại phải lấy chồng?” Hoắc Tương tiêu sái nhún vai. Người đàn ông cô muốn gả nhất định phải là người khiến cho cô sùng bái không thôi.
Lúc này, A May vừa lúc đi tới, nghe được Hoắc Tương nói, liền ngồi trên ghế sofa, cười hỏi Hoắc Tương: “Hoắc Tương, cậu còn nghĩ đến niên đại nào thế?”
Tuy Hoắc Tương không tính là tuyệt thế mỹ nữ, cũng coi như có vài phần tư sắc tiểu thư khuê các, vẫn là tác giả nổi danh, không rõ vì sao luôn cô đơn.
“Chỉ bằng nhan sắc của chị đây, cho dù mấy năm nữa cũng có đầy người theo.”
Hoắc Tương kiêu ngạo mà kích thích búi tóc ở sau ót, lộ ra một nụ cười mê người.
“Hoắc Tương, nếu không thì mình giới thiệu cho cậu? Chồng mình có nhiều bạn là giới thượng lưu ở Pháp, không chỉ tài hoa mà còn rất tuấn tú.” A May nhiệt tình nói.
“Không cần! Mình như bây giờ cực kỳ thoải mái, các người đừng đẩy mình vào nấm mồ hôn nhân.” Hoắc Tương không chịu nổi nói.
Cô chưa bao giờ cho rằng hôn nhân là toàn bộ cuộc sống của con người. Cô chỉ muốn có được tình yêu rồi mới suy xét xem có nên kết hôn hay không.
“Như thế nào là nấm mồ? Cậu xem anh chị dâu cậu, một đôi khiến người khác vô cùng hâm mộ.” A May nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau soi gương ở phía xa nói.
Hoắc Tương chỉ cười, không đáp lời.
Rất nhiều khi, cái bạn nhìn thấy chưa chắc đã là đúng.
Tề Mẫn Mẫn thấy A May đang nhìn mình và Hoắc trì Viễn, lập tức phụ giúp anh: “Không cần như vậy, có người nhìn.”
“Chúng ta là vợ chồng, sợ cái gì?” Hoắc trì Viễn cười hôn nhẹ lên cổ Tề Mẫn Mẫn, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô, không chịu buông ra.
Dáng vẻ cô mặc áo cưới quá đẹp, cắp mắt khó xử kia như dụ hoặc muốn anh hôn cô thật sâu.
Anh phát hiện hai mắt của mình vốn không có cách nào dời khỏi người cô. Cô giống như một khối bảo thạch hiếm có, hấp dẫn trái tim của anh.
“Em đi thay đồ.” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng nói. Cửa hàng áo cưới này đã có người nhìn từ sau đó. Hoắc trì Viễn cứ thích biểu diễn trước mặt người ngoài, nhưng cô thì không quen.
“Anh giúp em.” Hoắc trì Viễn dắt tay Tề Mẫn Mẫn, bước vào trong phòng thay đồ.