Không ngời Hoắc trì Viễn thật sự quá đáng, dành trọn vẹn tình yêu cho Tưởng Y Nhiên.
Mọi sự yêu thương với Tề Mẫn Mẫn đều là diễn trò hay sao?
Ninh Hạo ngồi cạnh ba, bất an nhìn Tề Mẫn Mẫn đứng bên cạnh sân khấu.
Cậu cực kỳ đau lòng.
Hoắc trì Viễn sao lại như vậy?
Vì sao chỉ có một mình Tề Mẫn Mẫn ra tiếp khách?
Cậu định đứng dậy ra hỏi thăm Tề Mẫn Mẫn, nhưng vừa mới đứng lên đã bị ba giữ chặt bả vai, áp chế ngồi xuống ghế.
Nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của ba, Ninh Hạo bất đắc dĩ ngồi tại chỗ.
Hôm nay quả thực cậu không nên xuất hiện bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
Nếu như cậu đến, không phải đang che chở Tề Mẫn Mẫn mà có thể gây tổn thương cho cô.
Chủ rể không xuất hiện lại xuất hiện một người đàn ông, hỏi han ân cần với Tề Mẫn Mẫn, những lời đồn có thể cực kỳ đáng sợ.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống ghế, nước mắt cô lóe lên như kim cương trên người cô. Cậu hận không thể chạy qua đó, gắt gao ôm cô vào lòng.
Cậu lại đứng dậy nhưng vẫn bị ba giữ chặt ngồi xuống ghế.
Không còn cách nào khác, Ninh Hạo chỉ có thể siết chặt nắm đấm, lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Ninh Hướng Thiên trầm trọng nhìn con trai.
Ông ta vẫn không tin con trai thích em gái Tề Mẫn Mẫn. Phản ứng hôm nay của con trai đã chứng minh toàn bộ. Lần hẹn hò kia giữa hai đứa chúng nó chỉ là cách ngụy trang để ông ta tin tưởng lời nói dối của cậu.
Ông ta không rõ tại sao mình lại sinh ra một đứa con trai si tình như vậy.
Với gia thế của bọn họ, muốn dạng con gái nào mà chẳng được chứ?
Tại sao lại cố chấp yêu một đứa con gái đã lập gia đình?
Ông ta tuyệt đối không cho phép con trai mình yêu một người đàn bà dâm đãng mà người khác không cần!
Khi Tề Bằng Trình đi tới, lạnh lùng tuyên bố hôn lễ kết thúc. Ninh Hạo rốt cuộc cũng xác định được tại sao đôi mắt của Tề Mẫn Mẫn lại phiếm lệ như vậy. Quả thật Hoắc trì Viễn không hề xuất hiện, lo lắng của cậu trở thành sự thật. Tại sao phải chờ đến tận khi hôn lễ diễn ra rồi mà anh ta mới thấy hối hận? Chẳng lẽ anh ta muốn kết quả này? Muốn Tề Mẫn Mẫn xấu hổ trong hôn lễ? Thù hận khó có thể quên như vậy áo?
Cậu lấy điện thoại di động, nhắn một tin: ‘Tề Mẫn Mẫn, đừng khóc!’
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy tiếng chuông tin nhắn, lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra. Rốt cuộc Hoắc trì Viễn đã gửi tin nhắn cho cô sao?
Cô thấy là tin nhắn do Ninh Hạo gửi, trong lòng vừa đau vừa cảm động. Đau là vì thất vọng với Hoắc trì Viễn, cảm động vì sự quan tâm của Ninh Hạo.
Cô dùng sức hít mũi, cố gắng nở nụ cười sáng lạn.
“Đây…… đây là sao? Sao lại vậy chứ?” Vương Giai Tuệ nghe thấy Tề Bằng Trình nói xong, kinh ngạc trừng to mắt. Cô ấy tiện tay nắm lấy cánh tay Hoắc Nhiên đang đứng bên cạnh, hốt hoảng hỏi, “Anh trai anh sao lại vậy? Vì sao lại hủy bỏ hôn lễ?”
“Nhất định là có hiểu lầm!” Hoắc Nhiên cau mày nói.
Ân oán giữa Tề Mẫn Mẫn và anh trai, anh ấy là người hiểu rõ nhất. Nếu anh trai hối hận, đã chia tay với Tề Mẫn Mẫn từ sớm rồi, chứ không chờ đến hôm nay. Anh trai không phải là loại đàn ông nhẫn tâm như vậy còn chưa nói đến anh trai có tình cảm với Tề Mẫn Mẫn. Nếu đã động lòng, thì sao có thể khiến cô ấy đau lòng được?