Dương Nguyệt Quyên nhìn Tề Lạc đầy quái dị: “Con nói đúng, nếu di chúc không có tên hai mẹ con ta, chúng ta sẽ phải làm cho có!”
“Vậy khi ba trở về thì dịu dàng với ba một chút. Đàn ông mà, cho một chút táo ngọt là có thể dễ dàng sai bảo!” Tề Lạc cười lạnh.
“Ông ấy trước kia là vậy đó, nhưng bây giờ thay đổi rồi!” Dương Nguyệt Quyên thở dài.
Bà nội Hoắc tức giận đập bàn, bất mãn hỏi: “Sao còn chưa tìm nó trở về cho ta?”
“Mẹ, mẹ bớt giận. Không phải là đã phái một nhóm người ra ngoài tìm rồi sao? Hoắc Nhiên cùng Trịnh Húc đã phái người đi tìm rồi, nhất định có thể tìm thấy Tiểu Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn.”
“Con nói xem một hôn lễ tuyệt vời như vậy… Ài…” Bà nội Hoắc thở dài một hơi.
“Khẳng định bởi vì Tề Mẫn Mẫn là hung thủ, Tiểu Viễn mới cảm giác có lỗi với Y Nhiên, cho nên mới đào hôn.” Chu Cầm lạnh lùng nói.
“Y Nhiên đã chết nhiều năm như vậy rồi, mẹ vốn không tán thành việc Tiểu Viễn đi trả thù. Nếu có thể sử dụng một cuộc hôn nhân để hóa giải cừu hận, đây là kết cục tốt nhất rồi.” Bà nội Hoắc nói lời thấm thía.
Hoắc Hoài Lễ trầm mặc hơn mười giây sau, đồng ý gật đầu một cái: “Con cảm thấy mẹ nói rất đúng. Oan oan tương báo đến khi nào mới hết đây? Cừu hận có thể hóa giải mới là kết cục tốt đẹp nhất.”
“Hai người làm sao có thể nói chuyện thay một kẻ chỉ biết nói dối?” Chu Cầm không đồng ý nhìn chồng.
“Mẹ, Tề Mẫn Mẫn giấu diếm chúng ta đích xác có sai, nhưng chuyện này về mặt tình cảm, chúng ta lại không thể quyết định thay anh được.” Hoắc Tương bình tĩnh nói, “Tuy nhiên con cũng giống mẹ, chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được chuyện chị dâu lại là người đâm chết chị Y Nhiên.”
“Y Nhiên, đứa trẻ hoàn mỹ như vậy… Liền cứ như vậy… Như vậy bị Tề Mẫn Mẫn đâm chết rồi.” Chu Cầm thương tâm lau nước mắt. Trong lòng bà, con bé vẫn là người con dâu mà bà ưng ý nhất.
“Cuộc sống nên nhìn về phía trước. Tưởng Y Nhiên đã mất nhiều năm như vậy rồi, con không định nhìn Tiểu Viễn cả đời sống trong cô đơn dằn vặt như vậy chứ?.” Bà nội Hoắc thật tâm đi khuyên nhủ Chu Cầm.
“Nhưng cũng không thể tùy tiện đi tìm… Đi tìm một hung thủ giết người như vậy….” Chu Cầm không dám lớn tiếng bác bỏ mẹ chồng, khí thế có chút suy yếu.
“Mẹ tin tưởng Tiểu Viễn không phải là một đứa trẻ tùy tiện.Thằng bé nhiều năm như vậy thà thiếu chứ không hề lạm dụng… Là một minh chứng.” Bà nội Hoắc nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, lại thở dài lần nữa.
“Không phải thằng bé đào hôn sao?” Chu Cầm nhỏ giọng than thở một câu. Nếu Tiểu Viễn không hối hận, vì cái gì lại không thể tìm thấy thằng bé?
Tiểu Viễn thà thiếu cũng không lạm dụng, cho nên sau khi phát hiện chính mình phải kết hôn với người con gái mình đã lợi dụng nên mới kháng cự, không muốn kết hôn.
Đây là nguyên nhân bà cho là có khả năng nhất.
Bất kể Tiểu Viễn quyết định như thế nào, bà cũng chỉ có thể đứng về phái con trai.
“Tiểu Viễn không trở về, người nào cũng không thể xác định là nó có đào hôn hay không.” Hoắc Hoài Lễ khép đôi mắt sắc bén lại.
“Hoài Lễ, con thông minh hơn con dâu.” Bà nội Hoắc nở nụ cười, nói.
“Chẳng lẽ không đúng?” Chu Cầm không tin nhìn chồng mình nói. Nếu không phải là đào hôn, Tiểu Viễn vì sao ngay cả điện thoại cũng tắt máy, không cùng bất luận kẻ nào liên hệ?
“Bà nội, ba, mẹ, các người cũng đừng tranh cãi nữa. Anh con không trở về, tranh luận những thứ này thì có ý nghĩa gì?. Mấu chốt là ở anh con, anh ấy có muốn kết hôn với chị dâu hay không. Nếu anh ấy muốn từ hôn, chúng ta người nào cũng đều không ngăn cản được. Nếu anh ấy muốn cùng chị dâu ở một chỗ, mẹ, dù mẹ có dùng 8 con ngựa kéo cũng không lại.” Hoắc Tương nói xong, liền đi tới bên cửa sổ.”Tình yêu vốn không có biên giới, không liên quan đến chủng tộc, cũng không liên quan đến cừu hận, tình yêu là sự hấp dẫn lẫn nhau của hai trái tim.”