“Giai Tuệ là một cô gái lương thiện.” Ninh Hạo gật gật đầu.”Hôm tớ giúp cậu ấy học bù, cô ấy rất đau nhưng trước mặt tớ cũng không kêu một tiếng.”
“Lớp trưởng, tan học chúng ta đi thăm Giai Tuệ đi.” Tề Mẫn Mẫn nắm cánh tay Ninh Hạo, cười đề nghị.
“Được. Tớ cũng đang định đến giúp bạn ấy học bù.” Ninh Hạo thản nhiên cười cười.
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên.
Quãng thời gian đi học mà có được hai người bạn thân, là may mắn cô tu luyện được từ kiếp trước.
Cuối cùng cũng tan học, Tề Mẫn Mẫn lập tức dọn sách vợ, túm lấy tay áo Ninh Hạo. Còn chưa tới cửa trường học, cô liền nhìn thấy đám bất lương từng đả thương cô và Giai Tuệ đứng ở giữa cửa ra, chặn đường bọn họ.
Tề Mẫn Mẫn căng thẳng đứng chắn trước mặt Ninh Hạo, giơ hai tay lên thủ thế, hung ác nói:”Các ngườ đừng hòng làm tổn thương Ninh Hạo, có ân oán gì cứ hước về phía tôi đi!”
Người con trai cầm đầu nghe thấy cô nói, chẳng những không kiêu ngạo nhảy dựng lên, ngược lại còn cúi người, chắp hai tay nói:”Tề Mẫn Mẫn, lần trước bọn tớ không hiểu chuyện, đã đắc tội nhiều rồi, xin cậu tha thứ.”
Tề Mẫn Mẫn không phản ứng kịp, trợn mắt nhìn đám thiếu niên bất lương.
Đối phương đang xin lỗi cô sao?
Sao lại thế này?
“Mấy người….đầu óc có vấn đề à?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc chớp chớp mắt.
“Không! Bọn tớ thành tâm thành ý đến giải thích với cậu. Hi vọng cậu nói lại với Hoắc tổng một tiếng, chúng tớ về sau sẽ nghe theo sự phân phó của ông ấy! Ai bắt nạt cậu, chúng tớ sẽ dẫm lên kẻ đó!” Người con trai cầm đầu vỗ ngực nói.
Tề Mẫn Mẫn tát một cái lên mặt đối phương, thấy hắn kêu đau thì mới dám khẳng định là thật:”Hóa ra không phải nằm mơ! Các người không phải là người của Hạ Minh Minh sao? Sao đột nhiên lại muốn theo tôi?”
“Tề Mẫn Mẫn. cậu không biết gì sao?” Một đám con trai bất lương đều trợn mắt, kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn không hiểu lắc lắc đầu:”Tôi nên biết cái gì?”
Lúc này, đám người kia liền kéo áo khoác lên, để lộ ra vết thương dày đặc, để cho Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy.
“Sao lại thương nặng như vậy? Ai đánh?” Tề Mẫn Mẫn kỳ quái hỏi.
Ngày đó cô và Giai Tuệ chỉ bị đánh mấy chỗ, căn bản không có khả năng đánh lại mấy người này. Cho nên vết thương trên người họ từ đâu mà ra vậy?
“Ninh Hạo? Có phải cậu không?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu, hồ nghi hỏi Ninh Hạo phía sau.
Ninh Hạo lắc lắc đầu:”Không phải tớ! Tuy tớ cũng rất muốn dạy dỗ bọn họ một chút, nhưng lại có người nhanh tay hơn tớ.
“Ai?” Tề Mẫn Mẫn tròn mắt kinh ngạc. Ai sẽ vì cô đánh đám người bất lương này?
Cô không hề nhớ mình lại quen một người bạn tốt như vậy trong trường.
Ninh Hạo đang định trả lời, thì cậu trai kia trả lời: “Là ông xã cô đó, Tề Mẫn Mẫn, anh ấy về không nói với cô sao?”
Tề Mẫn Mẫn lác đầu.