“Không cần đâu! Như vậy là được rồi!” Tề Mẫn Mẫn định cầm bát cháo nhưng bị Hoắc trì Viễn tránh đi.
“Để anh đút cho em!” Hoắc trì Viễn lấy cái ghế đặt bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.
Tề Mẫn Mẫn hé miệng, chờ Hoắc trì Viễn đút thìa đầu tiên.
Chủ động nói lời chia tay vậy mà cô lại tham lam sự che chở và dịu dàng của anh.
Cô thật không có tiền đồ mà.
Nếu Tưởng phu nhân biết được thì sẽ ra tay với Hoắc trì Viễn thì sao?
“Vừa rồi, anh mới gọi điện cho ba vợ, nói chuyện em nằm viện cho ba! Ba nói, em phải dưỡng bệnh cho thật tốt, nghe lời bác sĩ!” Hoắc trì Viễn cười nhẹ, đôi mắt thâm sâu đều là sự cưng chiều.
“A….. Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn xa cách trả lời.
Ăn cơm xong, Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, mười ngón tay đan lấy nhau, hạ lệnh đuổi khách: “Hoắc trì Viễn, anh cần phải đi.”
“Giường đủ lớn.” Hoắc trì Viễn ngòi ở bên giường ôm sát Tề Mẫn Mẫn, vùi đầu vào cổ cô, mặt dày sán lại không chịu đi. Cô sẽ không biết được anh mấy ngày nay có bao nhiêu lần nhớ cô. Muốn đi tìm cô nhưng thật may là vẫn còn khống chế mình được, anh thật sự rất khổ sở. Nếu không phải cô bị thương, anh không biết mình rốt cuộc sẽ phải chờ bao lâu nữa mới được ôm cô. Khoảnh khắc cô ở trong lòng anh kia, có trời mới biết anh muốn tạ ơn Thượng Đế như thế nào.
Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng chua xót nháy mắt, ánh mắt mê mang nhìn bức tường trắng xóa đối diện “Hoắc trì Viễn, tình cảm thì không thể cưỡng cầu được. Em không thích anh nữa! Anh buông tha em đi.”
Tuy tham luyến sự dịu dàng của anh, nhưng cô vẫn kiên trì muốn chia tay. Cô buộc mình phải nhẫn tâm, buộc mình phải rời xa anh.
“Nói càn!” Giọng nói Hoắc trì Viễn âm trầm, một đôi mắt thâm thúy tràn đầy thương tiếc cũng đau khổ.
Anh làm sao có thể tin lời cô nói?
Không thích liền không đau nữa.
Cô cho rằng anh không nhìn thấy sự vùng vẫy cũng thống khổ trong mắt cô sao?
“Thật sự!” Tề Mẫn Mẫn cố gắng chứng minh tình cảm của chính mình.
Hoắc trì Viễn cúi đầu, bá đạo che lại đôi môi Tề Mẫn Mẫn, ép cô nuốt toàn bộ những lời nói vô tình trở về.
“Hoắc trì Viễn…” Tề Mẫn Mẫn nén lệ chống cự, muốn thoát khỏi khỏi hấp dẫn của anh.Nhưng căn bản là Hoắc trì Viễn không cho phép cô, liền đè cô ở dưới thân, nhiệt tình hôn triền miên.
Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, hai tay kìm không được ôm chặt lấy cổ anh, bị động thừa nhận nhiệt tình của anh.
Vậy hãy để cho cô tham lam một lần đi.
Tưởng phu nhân hẳn sẽ không biết.
Lúc Tề Mẫn Mẫn buông tha cho mình mà đáp lại anh thì cũng là lúc anh không nhịn được nữa rồi. Hai tay anh dùng sức ôm cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Nghe thấy âm thanh đau đớn ngâm khẽ khi ấy của Tề Mẫn Mẫn, anh lập tức thanh tỉnh, nhổm dậy, tràn ngập xin lỗi nói: “Nha đầu, thực xin lỗi. Anh quên mất em đang bị thương.”
Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, quyến luyến vuốt ve khuôn mặt anh, khẽ lắc đầu.
Hoắc trì Viễn hôn vào lòng bàn tay Tề Mẫn Mẫn, giọng nói khàn khàn: “Cho anh thời gian. Anh sẽ xử lý tốt toàn bộ. Không cần yêu Ninh Hạo.Tuy anh già hơn cậu ấy, nhưng thân thể anh còn rất khỏe mạnh, anh sẽ cho em hạnh phúc.”