Lúc Tề Bằng Trình lo lắng tìm kiếm Tề Mẫn Mẫn ở khắp nơi thì cô đang ngồi ở trên xe bus, ánh mắt mịt mù nhìn người đi qua đi lại.
Mới có 4 tháng mà cuộc sống của cô lại phong phú như một vở kịch.
Trên xe bus phát bài hát ‘Ký sự’ của Trần Tuệ Lâm, từng câu từng chữ như roi quất vào lòng Tề Mẫn Mẫn khiến cô đau đớn không thôi.
Yêu đau, khóc lớn, khóc mệt……
Tài xế đỗ xe ở bến, quay đầu nhìn thấy còn mỗi một cô bé chưa xuống xe, hô lớn: “Bến cuối, xuống xe thôi! Tôi nói cháu đó……đúng……là cháu……”
Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn lái xe, ánh mắt khó hiểu!
“Tôi nói cháu……xuống xe thôi!” Lái xe cảm thấy bất đắc dĩ, “Đừng vì thất tình mà cháu cứ ngồi ở trên xe của tôi chứ? Cháu đã ngồi ở trên này ba vòng rồi rồi đó!”
Đã ba vòng rồi sao?
Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vậy mà cô đã ngồi xe bus đi ba vòng rồi.
Cô vội vàng đứng dậy, cúi đầu xin lỗi bác tài, rồi xấu hổ xuống xe.
Ở một nơi xa lạ nhưng cô không cảm thấy vui vẻ.
Có phải vì tim quá lạnh không?
Không biết đi bao lâu, cô phát hiện mình đứng ở trước cổng khu vui chơi.
Còn nhớ ngày cùng Hoắc trì Viễn vui vẻ cả một ngày ở đây.
Mới không bao lâu giờ cảnh còn, người mất!
Bụng thật đói!
Lúc này cô mới để ý đã qua giờ cơm trưa. Khó trách khỏi cô cảm thấy đói meo.
Ở trước cổng khu vui chơi có khá nhiều quán bán rong, thấy cô có vẻ đói bụng, ai nấy đều náo nhiệt mời chào.
“Mua một xiên thịt dê đi?”
“Thử xiên cay đi, không cay không lấy tiền!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
——
Tề Mẫn Mẫn lấy ví, lấy chút tiền lẻ, do dự một chút.
“Nên lấp đầy bụng rồi thăm lại chốn xưa hay tìm một nhà hàng, ăn một bữa thật ngon?”
Khuôn mặt của Hoắc trì Viễn đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Cô mua hai xiên thịt dê, ăn lót dạ một chút rồi mua vé vào khu vui chơi.
Vẫn là khu vui chơi, xung quanh vẫn ngập tràn tiếng nói tiếng cười, xung quanh đều là khách tham quan nhưng tâm trạng cô cực kỳ tệ.
Cô đi theo mọi người, đến những nơi mà đã đi cùng Hoắc trì Viễn, mê mang nhìn mọi người chơi vui vẻ, trong lòng đau đớn.
Nếu sự yêu chiều của anh chỉ là gặp dịp thì chơi, cô thà không cần.
Lúc cô đứng trước cửa nhà mà, đột nhiên xúc động muốn đi vào.
Cô lấy ra mấy tờ tiền lẻ còn sót lại mua vé.
Lúc cô vào lối đi tối om của nhà ma, đột nhiên cảm thấy hối hận.