Chu Cầm sau khi xử lý tốt miệng vết thương, thành thật nhìn con trai: “Bà nội con hôm nay đưa chúng ta đến Tề gia nhận lỗi. Con cùng Tề Mẫn Mẫn định làm như thế nào?”
“Mẹ, con có khả năng là đã yêu Tề Mẫn Mẫn mất rồi. So với yêu Y Nhiên còn sâu đậm hơn!” Tâm tình Hoắc trì Viễn không hiểu sao có chút nặng nề. Ý thức được điều này khiến cho anh đến bây giờ vẫn không thôi bàng hoàng. Hiện tại đối với anh mà nói, Tề Mẫn Mẫn so với Y nhiên đã mất đi còn chân thật hơn, quan trọng hơn.
Anh không thể không thừa nhận sự thật là anh đã yêu Tề Mẫn Mẫn.
“Vậy thì nghĩ cách giải thích đi. Chịu đòn nhận tội không cần mẹ phải dạy con nữa chứ?” Chu Cầm đạm mạc nhìn vào mắt con trai.
Riêng EQ của Hoắc trì Viễn thì không thể đánh đồng với IQ cao ngất ngưởng của anh được.
“Không cần. Bản thân con sẽ tự nghĩ cách.”Hoắc trì Viễn lắc lắc đầu.Buổi hôn lễ này đã vì Tưởng phu nhân mà náo loạn, trở thành chuyện cười cho cả thành phố A. Anh phải để cho Tề Bằng Trình cùng Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy sự chân thành của anh.
“Thật ra sau khi mẹ biết sự thật cũng không muốn nhận Tề Mẫn Mẫn là con dâu, là cha con đã khuyên mẹ. có vài điều mẹ nghĩ con cũng nên nghe một chút.” Tâm tình Chu Cầm phức tạp nhìn con trai nói.
“Mẹ nói đi.” Hoắc trì Viễn vừa sửa lại quần áo, vừa nói.
“Y Nhiên đã chết năm năm rồi, con dùng thời gian này để tưởng niệm đoạn tình cảm này, cho dù Y Nhiên ở dưới đất có biết cũng nên vừa lòng. Người của con còn sống rất dài, một lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm cũng không sao. Ai cũng không thể trách con. Y Nhiên không thể! Khiết Nghi càng không thể!” Chu Cầm nói xong liền thở dài một hơi. Bà vẫn xem Khiết Nghi như chị em tốt, cũng không muốn mất đi phần tình bạn này, nhưng nếu Khiết Nghi ngăn cản con trai bà không thể có được hạnh phúc, bà sẽ đứng về phía con trai. “Tiểu Viễn, hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ cái gì. Mẹ hi vọng con có thể có một cuộc sống đầy đủ.”
Hoắc trì Viễn dùng sức ôm lấy Chu Cầm, cảm động nói: “Mẹ, con nghĩ mẹ sẽ phản đối chúng con, cảm ơn mẹ!”
“Có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con trai mẹ chứ?” Hốc mắt Chu Cầm ẩm ướt.
Hoắc Hoài Lễ nhìn đến đây, vừa lòng rời khỏi phòng, không hề đi vào quấy rầy.
Vợ có thể nghĩ thông suốt chuyện này, anh liền an lòng.
Tuy rằng Tề Mẫn Mẫn không hoàn mỹ, dù có sai, nhưng cũng không mất đi đáng yêu và thiện lương. Quan trọng nhất là, Tề Mẫn Mẫn là cô gái duy nhất sau Y Nhiên làm cho con trai động tâm, làm cha mẹ, bọn họ không nên ngăn cản.
Chu Cầm nói rất đúng, có cái gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của con trai chứ?
Năm năm này, nói vậy trong lòng Tề Mẫn Mẫn cũng có áp lực thật lớn.
Khiến cho yêu đến hóa giải phần thù hận kia.
….
Tề Mẫn Mẫn ngồi trên ban công, nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Cô làm tổn thương tự tôn của Hoắc trì Viễn, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nữa?
“Hoắc trì Viễn, anh cứ sống tốt đẹp trong thế giới của anh, tìm một người có thể làm cho phu nhân Tưởng hài lòng mà kết hôn đi. Chúng ta vốn là một đoạn nghiệt duyên, hiện tại chấm dứt vẫn còn kịp, quên em đi!” Tề Mẫn Mẫn ôm đầu gối, trong hốc mắt đầy chua xót.
Nghĩ đến Hoắc trì Viễn có thể quên mình đi, trái tim của cô giống như bị hàng tỷ con kiến cắn.
…..
Cố Mạn lặng lẽ dừng xe ở góc tường đối diện biệt thự của Tề gia, ngửa đầu nhìn phòng của Tề Mẫn Mẫn. đèn phòng mờ nhạt chiếu ra một bóng dáng gầy yếu.