Bỏ lại Tề Lạc ở đây, Dương Nguyệt Quyên liền xoay người rời đi.
Bảo mẫu đang ở trong bếp nấu cơm, nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên đi vào phòng bếp, liền mở miệng hỏi: “Đêm nay nấu nhiều đồ ăn như vậy liệu có ăn hết không ạ? Quá nhiều đồ toàn là món đại tiểu thư thích ăn.”
“Lát nữa Hoắc trì Viễn sẽ đưa con bé về.” Dương Nguyệt Quyên đạm mạc nói, “Dì đi lấy cho tôi…”
Dương Nguyệt Quyên làm bếp chính, một bên nấu cơm một bên phân phó bảo mẫu lấy cho bà ta cái nọ, cái kia.
…
Hoắc trì Viễn dừng xe ở trước cửa Tề gia, lạnh lùng liếc nhìn tòa biệt thự màu xám kia, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tề Mẫn Mẫn cười ôm mặt anh, dùng sức xoa nắn khiến cho mặt anh gần như biến dạng, sau đó nghịch ngợm cười nói: “Chú, anh đừng nóng giận! Mẹ em từng nói, trước hôn lễ vợ chồng không được gặp nhau. Anh cười một cái xem nào?”
“Em trái lại rất vui vẻ??!” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn đặt lên bờ môi mỏng của Hoắc trì Viễn một nụ hôn: “Em vui vẻ vì rốt cuộc chúng ta cũng sắp cử hành hôn lễ, không phải là vì rời xa anh.”
Hoắc trì Viễn đột nhiên dùng sức ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, thanh âm khàn đục nói: “Không cho nói nói hai chữ “ Rời xa” này!”
“Được. Em không nói! Em sẽ luôn bên cạnh anh. Chỉ cần anh ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy em.” Tề Mẫn Mẫn ru rú ở trong ngực Hoắc trì Viễn nói.
Hoắc trì Viễn thỏa mãn buông Tề Mẫn Mẫn ra, xuống xe, kéo tay Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.
“Chị, anh rể, hai người về rồi! Em nghe mẹ nói hai người sẽ đến nên đã chờ nửa ngày rồi!” Tề Lạc hưng phấn chạy tới ôm lấy Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ghét bỏ đẩy tay Tề Lạc ra: “Cô không cần giả mù sa mưa. Cô ở Thánh Moritz, tôi đều nhớ rõ.”
“Chị, mọi người ai cũng có lúc phạm sai lầm. Chị không phải quên rồi chứ?” Tề Lạc ủy khuất nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng.
Hoắc trì Viễn xoay người lại, nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn: “Sao vẫn còn chưa vào?”
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương chạy chậm tới, đuổi đến ôm lấy thắt lưng Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, thực sự hâm mộ tình cảm của anh cùng Hoắc Nhiên và Hoắc Tương.”
“Em có anh là đủ rồi!” Hoắc trì Viễn đau lòng xoa xoa mái tóc của Tề Mẫn Mẫn.
Dương Nguyệt Quyên mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, nhiệt tình chào hỏi: “Hoắc trì Viễn đến đấy hả, mau vào ngồi! Ba con còn đang họp ở công ty, phỏng chừng phải lát nữa mới về. Dì còn chưa nấu cơm xong, để cho Tề Lạc nói chuyện phiếm cùng các con trước.”
“Không cần.” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nói.
Lúc Tề Bằng Trình trở về, Hoắc trì Viễn lạnh lùng ngồi trong phòng khách, lật chuyển xem tạp chí kinh tế tài chính trên bàn, mà Tề Mẫn Mẫn thế nhưng lại ghé vào trên chân anh, chơi trò chơi trên ipad. Tề Lạc cô đơn ngồi một bên, hứng thú rã rời xem ti vi.
“Tề Mẫn Mẫn, con đã quay lại! Ba nhớ con muốn chết!” Ông cười lớn mở hai tay ra, ôm Tề Mẫn Mẫn đang chạy đến vào trong ngực.