Nếu đặt ở bình thường, Hoắc Trì Viễn nhất định sẽ tiến lên ôm lấy cô, sẽ an ủi cô, nhưng hôm nay anh không như vậy, cái gì anh cũng chưa làm. Anh đứng ở bên giường vài phút, sau cùng xoay người về phía tủ quần áo, lấy một bộ tây trang, nhếch môi mỏng rời đi.
Hoắc Trì Viễn thực sự rời đi khiến cho cô càng thêm thương tâm. Anh đối với cô đã hận đến mức không còn đau lòng chuyện cô rơi nước mắt nữa sao?
Rốt cuộc thì cô cũng không chiếm được tình yêu của anh rồi.
Cô cảm giác ngực đau đớn, như sắp không thở nổi.
Lớp trưởng đánh giá cao cảm tình của Hoắc Trì Viễn đối với cô rồi. Vốn dĩ anh không hề tha thứ cho cô.
Hoắc Trì Viễn đứng ở ngoài cửa phòng, hồi lâu không có rời đi. Anh cau chặt mi, ai nhìn qua cũng biết nội tâm của anh đang vùng vẫy thế nào.
“Hoắc tổng?” Lynda và TRịnh Húc kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi đã quên một chút đồ.” Hoắc Trì Viễn nói xong, lập tức mở cửa phòng, đi vào trong phòng tổng thống.
Khi anh đang muốn vào phòng ngủ xem Tề Mẫn mẫn, di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, anh đi qua, vốn định cầm điện thoại cho cô, lại vô tình nhìn thấy tin nhắn của Ninh Hạo gửi đến.
“Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn có làm cậu bị thương không?”
Nhìn thấy tin nhắn này, mặc anh liền trở nên lạnh giá trong phút chốc. Anh dùng lực vứt di động lên trên ghế sofa.
Khi vào phòng ngủ, thấy Tề Mẫn Mẫn đang nằm cuộn tròn ở trên giường, thương tâm khóc lớn, trái tim lập tức bị co rút một cái. Anh đặt cặp tài liệu xuống, đi vào trong phòng tắm, trở ra cầm theo một chiếc khăn nóng.
“Lau nước mắt đi!” Anh đưa khăn mặt về phía cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn không nghĩ tới Hoắc Trì Viễn sẽ trở về, đang khóc thương tâm thì nghe được âm thanh của anh, lập tức sửng sốt. cô ngồi dậy từ trên giường, tim đập mạh và loạn nhịp nhìn đối phương.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy hai con mắt của Tề Mẫn Mẫn khóc giống như gấu mèo, có chút không tha, nhưng là lại bắt buộc chính mình phải sắt đá không được ôm lấy cô. Anh ném khăn mặt lên mặt cô: “Hôm nay tôi phải đi Geneva, có thể ở lại một thời gian, tôi đã đặt vé máy bay về nước cho cô rồi.”
Đây là Hoắc Trì Viễn muốn đuổi cô đi sao?
Anh đã quyết định muốn chia tay với cô?
Trái tim Tề Mẫn Mẫn khó chịu vặn vẹo. Cô không muốn chia tay với anh, cho dù anh thương tổn cô cũng muốn ở bên cạnh anh.
Cô nhào vào trong lòng anh, thương tâm nói: “Chú à, anh không thể bỏ em lại! Nếu anh hận em, em có thể giống như ngày hôm qua… anh có thể đánh mắng em,… nhưng cầu xin anh… đừng bỏ em lại!”
Hoắc Trì Viễn buông hai tay xuống bên người, hồi lâu không đành lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó khàn khàn hỏi: “Không phải em đã đi khắp nơi tìm thế thân sao? Còn đi theo tôi làm gì?”
“Thế thân…?” Tề Mẫn Mẫn mở to mắt, lúng ta lúng túng nhìn Hoắc Trì Viễn, sao anh có thể hỏi như vậy?
“Ninh Hạo?” Hoắc Trì Viễn cắn chặt răng, nói mãi mới được.
“Em không coi cậu ấy như thế thân!” Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn hiểu lầm, khẩn trương giải thích.
“Xem ra đây là lựa chọn thứ hai!” Hoắc Trì Viễn tự giễu cười lạnh, vô tình buông cô ra, mặc cho cô bị quẳng ngã xuống giường, sau đó xoay người, không chút do dự rời đi.
Lynda nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, lập tức lo lắng nhìn thoáng qua Trịnh Hucs. Trịnh Húc bất đắc dĩ lắc đầu, người thông mình gặp phải vấn đề tình yêu cũng trở nên ngu ngốc. Hoắc Trì Viễn quả thực đã trúng kế ly gián của Tề Lạc. Chỉ là quan hệ của Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo…
“Hoắc tổng, tiền nhiệm như thế nào cũng là tiền nhiệm, nhưng cũng không nói được gì.” Lynda lo lắng nói: “Hiện tại anh mới là chồng của Tề Mẫn Mẫn.”