“Khó uống sao em còn uống?” Gương mặt Hoắc Trì Viễn âm trầm, dường như không nhìn ra hỉ giận.
“Rất bổ mà!” Tề Mẫn Mẫn giả ngốc còn cười thêm mấy tiếng, cúi đầu uống thuốc.
Đến cái muôi Hoắc Trì Viễn cũng lấy lại, lạnh lùng nói: “Anh cũng muốn bồi bổ.”
“Không cần! Khó uống lắm!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn múc một muỗng thuốc định đưa lên miệng, lập tức đau lòng ngăn cản.”Nếu không chúng ta cùng uống đi.”
“Bà nội sẽ tức giận.” Hoắc Trì Viễn mặt không biến sắc thấp giọng trả lời.
“Vậy anh chia cho em một nửa.” Tề Mẫn Mẫn chạy vào nhà bếp tìm một cái bát không rồi chạy về ngồi xuống: “Thứ tốt thì nên chia sẻ với mọi người.”
Bà nội Hoắc xấu xa nhìn hai người liếc mắt một cái, lớn tiếng nói: “Chia cái gì mà chia? Trong bếp còn rất nhiều. Thuốc này hai người uống chung cũng được. Thím Vương, múc cho Tề Mẫn Mẫn một bát đầy.”
Thím Vương lên tiếng, lập tức chạy vào phòng bếp múc thuốc cho Tề Mẫn Mẫn.
Lúc một bát thuốc đen ngòm to được đưa đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn thì cô buồn bực nhếch miệng. Cô chỉ muốn giúp Hoắc Trì Viễn, làm sao có thể vui vẻ mà uống hết bát thuốc này? To như vậy thì một bát chắc cũng không uống hết?
“Đây là kết cục của việc không nghe lời.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ lắc đầu. Anh uống hết bát của mình xong, giải quyết luôn cả bát thuốc trước mặt Tề Mẫn Mẫn.
“Hoắc Trì Viễn, xin lỗi, là em hại anh.” Tề Mẫn Mẫn tràn ngập áy náy nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Dù sao chúng ta tạm thời chưa muốn có con, anh bồi bổ nhiều cũng tốt.” Hoắc Trì Viễn nói tỉnh bơ.
Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, ý anh đang nói đến anh sẽ tận sức mình sao?
Chú rất xấu rồi.
Hoắc Nhiên thần bí cười hề hề ghé vào tai bà nội thấp giọng hỏi: “Bát thuốc kia hẳn là chỉ có tác dụng với đàn ông đúng không ạ?”
“Sao cháu lại biết?” Bà nội cười cười đầy thâm ý.
“Cháu đoán” Hoắc Nhiên xấu xa nhìn bà nội đang trừng mắt với mình. Anh thấy may mắn vì người bị bà nộ tính toán là Hoắc Trì Viễn chứ không phải là anh.
“Cuộc sống vợ chồng hòa thuận, tình cảm mới có thể càng ngày càng khăng khít.” Bà nội hiền lành cười nói. Nếu bà không nhắm vào Tề Mẫn Mẫn thì Tiểu Viễn sao có thể uống hai bát thuốc to như vậy? Hơn nữa thông qua chuyện này bà có thể khẳng định cháu trai này yêu thương cháu dâu. Vì vậy mà bà quyết tâm. Tình trạng hôm qua chính là cuộc sống vợ chồng xảy ra một số chuyện không hài hòa. Nói không chừng phải mất cả đêm qua để giải quyết.
“Bà nội, cháu phát hiện ra bà mới là cáo già.” Hoắc Nhiên cười giơ ngón cái về phía bà nội.”Bái phục! Bội phục!”
“Bà thấy cháu cũng nên tự lo cho mình đi. Nếu còn không mang một đứa cháu dâu về đây, người mà muốn tính toán chính là cháu đấy.” Bà nội nhìn Hoắc Nhiên tràn ngập uy hiếp.
“Cháu đột nhiên nhớ ra có việc vần tìm đến anh cháu.” Hoắc Nhiên nhanh chân chạy như bay.
Hoắc Nhiên chạy đến nhà ăn, nói với Hoắc Trì Viễn đang uống thuốc nói: “Anh, thuốc này để bổ thận! Anh uống nhiều như vậy sợ buổi tối làm chị dâu nhỏ không chịu nổi.”
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt mắt trừng lớn. Quả nhiên thuốc này là để tráng dương. Hoắc Trì Viễn lại uống nhiều như vậy.
Dù anh có không uống đi chăng nữa thì cũng có thể làm cô như chết đi sống lại.
Xem ra đêm nay cô đừng mong ngủ được.
Liệu cô có thể móc hết đống thuốc này ra khỏi dạ dày Hoắc Trì Viễn không?
Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn bằng ánh mắt phức tạp, anh rút một tờ giấy ăn, lau miệng.
“Anh, em đang nói chuyện với anh đó.” Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh Hoắc Trì Viễn, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?” Hoắc Trì Viễn mặt không biến sắc nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái.