Anh là chồng của cô đó!
Cô chủ động ôm lấy cánh tay anh, cười ngọt ngào:”Chú tức giận sao?”
“Không có!” Hoắc Trì Viễn hờ hứng quát nhẹ “Tránh xa tôi ba thước!”
“Cách xa ba thước?” Tề Mẫn Mẫn nhìn không gian bên trong Maybach nghịch ngợm hấp háy ánh mắt,”Chú, ba thước thì tôi phải ra ngoài xe rồi. Chú muốn đuổi tôi xuống sao?”
Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, gương mặt lạnh lùng tiếp tục làm việc, coi Tề Mẫn Mẫn như không khí.
Tề Mẫn Mẫn nhàm chán nhìn quanh, thấy một túi đồ ăn, nhớ tới anh mua đồ ăn vặt cho cô nhưng để quên trong xe, cô liền mở túi ra, lấy gói khoai tây chiên ra bắt đầu nhấm nháp.
“Chú, chú có đói không?” Tề Mẫn Mẫn giơ ra một miếng khoa đưa đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, nghịch ngợm dụ dỗ anh. Thấy anh không ngẩng đầu, cô cười trở lại chỗ ngồi.
Cảm giác trêu đùa anh thật tuyệt!
Phát hiện ra một cái túi khác, cô kỳ quái định lấy ra xem thì nhìn thấy qua lớp nilong một đống hộp thì lập tức đỏ mặt. Anh thế mà mua một túi to Hạnh phúc 0.01, ít nhất cũng chục hộp.
Nhiều vậy?
Chỗ này dùng bao giờ mới hết được?
“Dì cả” quả nhiên đến thật đúng lúc!
Cô đắc ý cười nham hiểm:”Chú, thứ này không dùng được đâu.”
“Dì cả của em chỉ đến thăm bao nhiêu ngày?” Hoắc Trì Viễn rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn cười gian xảo:”Sáu ngày.”
“Ừ” Hoắc Trì Viễn bày ra vẻ mặt “Chờ đến sáu ngày sau” cho Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn lập tức méo mắt. Trong lúc dì cả vẫn ở đây, thuốc không dùng đến, nhưng khi mẹ cả đi rồi… Hôm nay cô đùa cợt anh, sợ anh ghi hận, đến lúc đó nhất định sẽ hung hắng tra tấn cô.
“Chú, sắp tới chú có phải đi công tác hoặc xuất ngoại không?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt hỏi “Theo kế hoạch ban đầu thì tuần này phải đi tham quan B thị, tôi đột nhiên thay đổi quyết định sẽ tiễn Smith về nước, trở về vừa vặn sáu ngày.” Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút, nhăn mặt nói cao thâm.
“Chú không cần phải thay đổi kế hoạc ban đầu đâu, để sau hẵng đi đi.” Tề Mẫn Mẫn hối hận vì không tự cho mình một cái tát. Cô vốn có thể tự do một tuần, kết quả lại tự lấy đá đập chân.
“Để thuốc đó, chờ tôi về!” Hoắc Trì Viễn vô si hạ thêm một câu, liền quay lại tiếp tục làm việc.
Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng quăng thuốc sang một bên, buồn bực bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Người này không biết thương hoa tiếc ngọc sao?
Thực sự không thể tiêu hóa nổi.
Trịnh Húc đặt Lynda lên ghế sofa, pha một chén nước gừng cho cô: “Uống đi.”
Lynda ôm gối sofa, u buồn nói: “Tôi không có say.”
“Hôm nay cô đã uống không ít rượu.” Trịnh Húc đặt nước gừng lên bàn trà, xoay người rời đi.
“Trịnh Húc, có phải anh cảm thấy hôm nay tôi cực kỳ thất thố?” Lynda đá giày cao gót rơi xuống, cuộn mình trong ghế sofa, hỏi Trịnh Húc đã để tay lên quả đấm cửa.