Cô nợ máu, sao có thể trả lại đây?
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn thật chặt, thống khổ nhắm mắt lại. Lúc anh tra tấn cô cũng chính là anh đang tự tra tấn mình.
Giọt nước mắt nóng hổi của Tề Mẫn Mẫn thấm vào ngực anh, làm cho anh phiền chán.
“Khóc cái gì?” Anh quát to.
“Thực xin lỗi!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, muốn giấu đi nước mắt vụng trộm, kết quả lại bị Hoắc Trì Viễn áp vào giá sách, hôn cuồng nhiệt.
Tề Mẫn Mẫn sau lưng bị vướng phải vật gì làm cho đau, không thoải mái vặn vẹo.
Một tiếng rơi thanh thúy vang lên đột nhiên vang lên làm gián đoạn nụ hôn của Hoắc Trì Viễn, anh đẩy Tề Mẫn Mẫn ra vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống, vươn đôi tay run run nhặt lên những mảnh sứ đã bị rơi vỡ.
“Hoắc Trì Viễn…” Tề Mẫn Mẫn biết vật này có ý nghĩ rất quan trọng với Hoắc Trì Viễn, muốn an ủi anh nhưng không biết phải nói gì.
“Cút!” Hoắc Trì Viễn vô tình rống lên.
Tề Mẫn Mẫn bi thương lùi về phía sau, nhìn Hoắc Trì Viễn nhặt những mảnh vỡ lên nâng niu trong tay như bảo bối, cô khổ sở che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Tề Mẫn Mẫn ngồi trên nền đá hoa trong nhà vệ sinh thương tâm rơi lệ.
Cô thiếu, tất nhiên cô phải trả nợ.
Hoắc Trì Viễn nói không ngừng vang vọng bên tai cô.
Cô thiếu nợ máu, chẳng lẽ phải dùng máu để trả?
Nếu cô chết, có thể Hoắc Trì Viễn sẽ hận ít đi một chút không?
…
Hoắc Trì Viễn đang dính lại mảnh vỡ với nhau, đột nhiên nghe được trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh vỡ vụn, trái tim của anh đột nhiên hoảng sợ.
Âm thanh gì?
Chẳng lẽ là Tề Mẫn Mẫn?
Anh lập tức vứt bỏ mảnh sứ vỡ trong tay, kinh hoàng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Cửa toilet khóa chặt, Hoắc Trì Viễn vừa chuyển tay lái vừa hô to: “Nha đầu, mở cửa!”
Bên trong không có đáp lại, điều này khiến cho Hoắc Trì Viễn càng thêm bối rối.
Anh khẩn trương chạy về phòng ngủ tìm chìa khóa nhà vệ sinh, trở về lại phát hiện vẫn không mở cửa ra, cửa bị khóa trái. Dưới tình thế cấp bách, anh chỉ có thể dùng lực xô cửa, vừa va chạm vừa hô to: “Nha đầu, không được làm chuyện điên rồ!”
Ngay lúc anh sắp phá được cửa, cửa lại đột nhiên bị người bên trong mở ra.
Tề Mẫn Mẫn mang vẻ mặt trắng xanh đứng ở cửa, chua xót cười hỏi: “Hoắc Trì Viễn, thực xin lỗi, em không cẩn thận đánh vỡ thủy tinh rồi.”
Hoắc Trì Viễn bối rối ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, gắt gao ôm không dám buông tay, e sợ Tề Mẫn Mẫn sẽ biến mất.
“Chỉ sợ anh lại phải mua gương mới rồi.” Tề Mẫn Mẫn nửa đùa nửa thật nói.