“Thật sự là đứa nhỏ ngốc nghếch! Là anh đối xử với em không tốt.” Giọng nói Hoắc trì Viễn trầm khàn.“Em cảm thấy tốt là được.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc trì Viễn thoáng nở nụ cười. Ngoài ba ra, Hoắc trì Viễn là người đầu tiên đối xử với cô tốt như vậy. Có lẽ cũng chính vì vậy mà cô mới yêu anh cuồng nhiệt và sâu đậm như thế.
“Mệt mỏi sao?” Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi han.
Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, hai chân gắt gao ôm lấy eo anh, cười nói: “Ôm em, em sẽ không mệt!”
Hoắc trì Viễn cười vỗ mặt Tề Mẫn Mẫn: “Vừa mới khỏe lên một chút liền đã không biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu rồi.”
“Có anh hướng dẫn chỉ đường cho em là được rồi.” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười rộ lên.
Bọn họ đã bao nhiêu lâu không có ở chung như vậy rồi hả!
Cô đột nhiên thấy hoài niệm quãng thời gian ngày xưa bọn họ ở chung với nhau.
Hoắc trì Viễn hơi nhíu mày: “Em coi anh là kim chỉ nam?”
“Kim chỉ nam cũng tốt mà!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.”Mặc kệ người khác như thế nào, anh đều có thể chính xác phân biệt rõ phương hướng.”
“Em thật biết cách khen ngợi anh.” Hoắc trì Viễn cười nói.
Tề Mẫn Mẫn dụi đầu vào ngực anh: “Thì ra anh không chỉ thịt dày, mà da mặt cũng dày!”
Hoắc trì Viễn vui vẻ cười to, ôm Tề Mẫn Mẫn lên phòng.
Tề Mẫn Mẫn úp mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, trong lòng cô tràn ngập ngọt ngào.
Hoắc trì Viễn trở lại phòng, nhẹ đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, rồi nằm xuống luôn bên cạnh cô, nhẹ nhàng thân thiết ôm lấy thắt lưng cô: “Ngủ đi. Anh ngủ cùng em.”
“Có phải bên trong thuốc hạ sốt có thành phần thuốc ngủ hay không? Em buồn ngủ quá?” Tề Mẫn Mẫn mới hơi dính đến cái giường, mọi mệt mỏi đều tan biến, cô ngáp dài ngáp ngắn.
“Đoán đúng rồi!” Hoắc trì Viễn cười trả lời, “Nó có thể làm cho em ngủ sâu một chút.”
“Nhưng em không muốn đi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nói.
Hoắc trì Viễn hôm nay đối với cô tốt như vậy, nhưng cô lại thấy trong lòng bất an, e sợ cho rằng đây chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Cô thậm chí không dám chợp mắt.
Nhưng cô cuối cùng cũng không thể chống cự được cơn buồn ngủ, dần dần liền ngủ say.
Hoắc trì Viễn đợi sau khi Tề Mẫn Mẫn ngủ say, anh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô, ngón tay từng chút một khẽ vuốt ve.
Suy cho cùng thì cô có ma lực gì mà có thể khiến cho anh mê muội đến như vậy.
Nhớ tới lúc bọn họ ở Moritz trượt tuyết khi đó thật ấm áp biết bao, ánh mắt anh tràn ngập cưng chiều nhìn cô.
Nếu không có chuyện xưa, bọn họ sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Chỉ là chuyện xưa…
Anh dùng lực ôm sát Tề Mẫn Mẫn vào lòng, không muốn suy đến cái vẫn luôn hành hạ trái tim anh.
“Hoắc trì Viễn, không cần! Em xin anh! Đừng hủy diệt cả tập đoàn!” Toàn thân Tề Mẫn Mẫn đột nhiên run rẩy, cô bắt đầu nói mớ.
“Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc trì Viễn không xác định được vỗ nhẹ vào mặt Tề Mẫn Mẫn, phát hiện cô ngủ cực kỳ sâu, căn bản là không biết gì cả.
“Ba, ba là một tên lừa gạt! Đại lừa đảo! Ba nói con là tình nhân bé nhỏ của ba, vì cái gì mà muốn tái hôn?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên kêu to,“Không! Quá nhiều máu! Quá nhiều,quá nhiều máu!”