Nhà thiết kế nhìn ánh mắt kiên quyết của Hoắc trì Viễn, đành phải bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, tôi sửa lại một chút.”
“Anh, anh cũng quá cổ lỗ sĩ rồi? Em thấy rất đẹp mà.” Hoắc Tương cười nhìn Hoắc trì Viễn.
“Là anh kết hôn, không phải em, ý kiến của em không có hiệu quả!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
Tề Mẫn Mẫn nhún vai với Hoắc Tương, cười nói: “Em đã nói với chị rồi, Hoắc trì Viễn sẽ để ý.”
“Em không biết là anh của em lại mãnh liệt như vậy.” Hoắc Tương cười lắc đầu.
Tề Mẫn Mẫn hì hì một tiếng: “Anh ấy luôn như thế.”
Hoắc trì Viễn là nhân vật chính trong đề tài lần này chỉ hơi hất mày, anh khoa tay múa chân nói với nhà thiết kế: “Thêm hoa hoặc gì đó, ít nhất phải che đến đây.”
“Cổ? Anh, anh xác định mình là người hiện đại, không phải từ triều Minh xuyên không qua chứ?” Hoắc Tương khoa trương cười to.
Hoắc trì Viễn không để ý đến sự cười nhạo của Hoắc Tương, khí phách nói với Tề Mẫn Mẫn: “Đi thay áo cưới đi, anh đưa hai đứa đi ăn tối.”
Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu, đi vào trong phòng thay quần áo.
Hoắc Tương ngồi trên ghế sofa, dùng ánh mắt hi hữu nhìn Hoắc trì Viễn: “Anh, anh đúng là xuyên không.”
Hoắc trì Viễn một dạng tùy người muốn nói gì cũng được, khí phách ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tương, lạnh lùng cầm lấy tạp chí trên bàn, bắt đầu lật xem.
“Anh, trước kia khi chị Y Nhiên mặc quần áo biểu diễn cũng không thấy anh như vậy!” Hoắc Tương cười đùa Hoắc trì Viễn.
“Đó là nghệ thuật!” Hoắc trì Viễn chỉ trả về bốn chữ.
“Áo cưới cũng là nghệ thuật mà.” Hoắc Tương buồn cười tiếp sát Hoắc trì Viễn, thưởng thức vẻ mặt không tự nhiên của anh.
“Thẩm mỹ quan của chúng ta bất đồng.” Hoắc trì Viễn không chút thay đổi trả lời.
Hoắc Tương cười đùa: “Em xác định, anh xuyên không tới!”
Ngay lúc Hoắc trì Viễn bị Hoắc Tương chăm chú nhìn, Tề Mẫn Mẫn đã thay quần áo xong chạy đến. Cô cầm lấy cánh tay của Hoắc trì Viễn ngọt ngào cười hỏi: “Hoắc trì Viễn, chúng ta đến đâu ăn cơm?”
“Bí mật.” Hoắc trì Viễn điểm một cái lên chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.
“Anh, có thể băn khoăn đến tâm tình của em một chút không? Hai người suốt ngày ân ái khiến em cực kỳ bi thương.” Hoắc Tương ôm ngực, khoa trương nói.
“Em nên học tập Hoắc Nhiên, muốn ăn đồ ngon thì thành thật với anh.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói xong, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn rời đi.
Hoắc Tương nhanh chóng thu hồi tâm tình trêu cợt anh mình, bước nhanh đuổi theo: “Bóng đèn như em còn chưa tính được từ chức, các người đi đâu em đi đó!”
“Biết là bóng đèn mà vẫn đi theo.” Hoắc trì Viễn mở cửa xe, để cho Tề Mẫn Mẫn ngồi vào rồi đi qua đầu xe đến chỗ ghế lái.
“Anh, em cũng là con gái.” Hoắc Tương bất mãn kháng nghị.
“Lên xe!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng quăng cho Hoắc Tương hai chữ.
Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến một nhà hàng mới khai trương cách đây không lâu, lẵng hoa còn treo đầy trước cửa.
Vừa bước vào nhà hàng, Tề Mẫn Mẫn có cảm giác như đang bước vào hoàng cung Châu Âu, chiếc đèn thủy tinh sáng lộng lẫy rủ xuống từ trần nhà, nơi nơi đều mang lại cảm giác huy hoàng.