Cô gái nhỏ của anh thật sự không giống người thường.
“Có liên quan gì đến Ninh Hạo chứ?” Tề Mẫn Mẫn cố nén cười nói.
“Chẳng lẽ cậu ta không phải là tình địch của anh sao?” Hoắc trì Viễn nhíu mày.
“Cậu ấy có tạo thành uy hiếp với anh sao?” Tề Mẫn Mẫn ngang ngược hỏi.
“Có ảnh hưởng, nhưng lại không đủ tạo thành uy hiếp!” Hoắc trì Viễn cuồng ngạo nói.
“Vậy thì không tính!” Tề Mẫn Mẫn cười nói, “Nói không chừng một ngày nào đó xuất hiện một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, khiến cho em ăn cơm không ngon, mất hồn mất vía!”
“Vĩnh viễn sẽ không!” Hoắc trì Viễn gầm nhẹ một tiếng,
Không còn nghe thấy tiềng ồn ào nữa, Tề Bằng Trình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người trở lại phòng mình.
Giường bị lún xuống khiến cho Dương Nguyệt Quyên tỉnh lại. Bà ta mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua Tề Bằng Trình, nhìn thấy trên người ông vẫn là bộ áo ngủ, liền bất mãn hỏi: “Hơn nửa đêm ông không ngủ được, có phải là lại chạy đi dặp chăn cho Tề Mẫn Mẫn không?”
“Được rồi, bà ngủ đi!” Tề Bằng Trình dựa vào đầu giường, lạnh lùng nói.
Dương Nguyệt Quyên căm tức nheo nheo đôi mắt đẹp lại.
Bà ta trăm phương ngàn kế muốn gả cho ông, cũng không muốn bị khinh bỉ. Bà đích thực là muốn được hưởng vinh hoa, sủng ái của ông. Nhưng ông ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho bà ta, chư đừng nói gì đến việc sủng ái. Như vậy hôn nhân của bà còn có ý nghĩa gì đây?
Không được!
Bà không thể để cho Tề Bằng Trình ném mẹ con bà vào lãnh cung được.
Bà muốn thay đổi chiến lược, không thể cùng ông lạnh mặt đối diện như vậy.
Bà leo lên trên người Tề Bằng Trình, tay dò vào phía dưới áo ngủ, quyến rũ hôn lên yết hầu của ông.
Tề Bằng Trình một tay đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, một bên nghiêm mặt hỏi: “Bà muốn làm gì?”
“Là ông nói tôi ngủ. Bằng Trình, tôi muốn ngủ cùng ông! Ông đã lâu không có chạm vào tôi rồi!” Dương Nguyệt Quyên như con rắn cuốn lấy Tề Bằng Trình.
Tề Băng Trình gầm nhẹ một tiếng đạp Dương Nguyệt Quyên sang một bên, hừ lạnh, không chút lưu luyến nào rời đi.
Dương Nguyệt Quyên tức giận đấm nệm giường, ánh mắt tràn ngập oán độc.
Mặc kệ bà làm cái gì, thì cùng không thể là người duy nhất trong lòng Tề Bằng Trình. Ông chưa bao giờ thôi tưởng niệm vợ cũ.
Bà không cam lòng!
…
Tề Mẫn Mẫn ghé vào trước ngực Hoắc trì Viễn, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, lưu luyến không rời nói: “Anh cần phải đi!”
Hoắc trì Viễn hiểu ý của Tề Mẫn Mẫn.
Nếu anh không trở lại bệnh viện, vạn nhất bác gái tỉnh dậy lại phát hiện ra anh vụng trộm chạy đi, sợ là sẽ lại cãi nhau ầm ĩ với anh.
Bác gái vừa phẫu thuật xong không lâu, tâm tình không thể bị kích thích vì để cho hai người có thể thoải mái yêu nhau, anh nhất định phải bảo vệ tốt bác gái.
“Tối mai anh lại tới nữa.” Hoắc trì Viễn hôn một chút lên môi Tề Mẫn Mẫn, lưu luyến nói.
“Không cần qua đây nữa! Ngày mai em sẽ không gặp anh!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc trì Viễn ra, kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.