“Chỉ giống như bị muỗi cắn thôi! Không đau lắm!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng trả lời.
Y tá hài lòng cầm khay ra ngoài.
Vừa mở cửa, đã thấy một nhóm người đứng ngoài, đang định gõ cửa.
“Xin hỏi Tề Mẫn Mẫn ở phòng này đúng không?” Hoắc Hoài Lễ khách khí hỏi.
“Vâng, mời ông vào!” Y tá lui về sau một bước, đế cho Cố gia đi vào.
“Bé con!” Bà nội Hoắc không đợi con trai đẩy mà tự mình đẩy xe lăn xông vào phòng bệnh.
“Bà nội, ba! Tại sao mọi người đến ạ?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc ngồi dậy.
“Nằm xuống đi nào! Bà nội lo lắng nên đến thăm con, con không cần ngồi dậy!” Bà nội Hoắc hiền từ nói.
“Bà nội, con xin lỗi! Con không dám đến gặp bà!” Tề Mẫn Mẫn cực kỳ hối hận nhìn bà nội Hoắc. Từ sau hôn lễ, cô cũng không đến Cố gia chẳng đến thăm bà nội. Bà nội chắc chắn vì chuyện của cô và Hoắc trì Viễn mà đau lòng lắm.
“Không phải lỗi của con! Muốn trách thì trách cháu trai bà không hiểu chuyện!” Bà nội Hoắc bất mãn nhìn Hoắc trì Viễn một cái.
Hoắc trì Viễn tự giác đuối lý, mím môi: “Bà nội, con biết sai rồi!”
“Con biết còn có tác dụng sao? Phải để Tề Mẫn Mẫn tha thứ cho con mới được!” Bà nội Hoắc răn dậy Hoắc trì Viễn, rồi quay sang Tề Mẫn Mẫn: “Bé con, Hoắc trì Viễn không hiểu chuyện, con hãy tha thứ cho nó đi. Sau này nếu nó còn dám bắt nạt con, bà nội sẽ giúp con!”
“Bà nội!” Tề Mẫn Mẫn cảm động, mắt đỏ lên.
“Có gì tủi thân cứ nói với bà nội!” Bà nội Hoắc lau nước mắt cho Tề Mẫn Mẫn, “Bà nội giúp con dạy dỗ Hoắc trì Viễn!”
“Chú không sai! Người sai là con. Nghiệp chướng của con nặng nề, đây là do ông trời trừng phạt giành cho con!” Tề Mẫn Mẫn cực kỳ tự trách.
Nếu cô là Tưởng phu nhân cũng sẽ không cho phép Hoắc trì Viễn cưới người đã hại chết con gái mình.
Phản ứng Tưởng phu nhân rất bình thường, không thể nói bà ấy ác độc được!
“Cái gì mà nghiệp chướng nặng nề chứ? Vụ tại nạn xe cộ năm đó chỉ là vô tình thôi. Con không cần phải cảm thấy tội lỗi như thế. Bà sẽ nói chuyện với Khiết Nghi. Con và Hoắc trì Viễn chỉ cần ở bên nhau!” Bà nội Hoắc cố gắng thuyết phục Tề Mẫn Mẫn, để cô không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Con sợ!…” Tề Mẫn Mẫn hoàn toàn không có lòng tin.
Người Cố gia rất khoan hồng độ lượng, có thể tha thứ cho tội lỗi của cô. Nhưng Tưởng phu nhân thì khác, vì Tưởng Y Nhiên không phải là người Cố gia, cô ấy là con gái bảo bối duy nhất của Tưởng phu nhân.
“Không gặp mưa bao thì sao nhìn thấy được cầu vồng?” Hoắc Hoài Lễ cười nhạt, “Tình yêu chẳng có mấy ai thuận buồm xuôi gió. Con và Hoắc trì Viễn qua được gian khổ này sẽ càng quý trọng nhau hơn!”
“Có thể sao?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu nhìn Hoắc trì Viễn.
“Có thể!” Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn đầy chân thành.
Anh đã không thể tách rời Tề Mẫn Mẫn được nữa. Nhiều ngày chia xa, bệnh mất ngủ của anh đã khỏi hẳn từ lâu lại tái phát. Nhiều ngày không thể ngủ yên. Mà hôm qua, khi anh thật sự cảm nhận được cô ở trong lòng mình nên mới cảm thấy yên tâm.
Hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên, cầm chặt tay Hoắc trì Viễn: “Nhưng mà…… em vẫn sợ!”