“Ghen sao? Em cảm thấy ông xã em có thể ăn giấm với trẻ con à?” Hoắc trì Viễn trầm giọng hỏi.Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nhìn Hoắc trì Viễn: “Có!”
“Cậu ta có chỗ nào ưu tú có thể so với anh chứ?” Hoắc trì Viễn khinh thường hừ một tiếng.
“Người ta là lớp trưởng, học giỏi nhất lớp nha!” Tề Mẫn Mẫn cười kiêu ngạo.
“Anh cũng đã là lớp trưởng!” Hoắc trì Viễn thô giọng nói.
“Người ta giỏi toàn diện nha!” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, thưởng thức vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn.
“Anh chơi bóng rổ, đánh golf, tennis rất tốt!”
“Ninh Hạo là con trai của thị trưởng Ninh nha!” Thật sự Tề Mẫn Mẫn không nghĩ ra Ninh Hạo có chỗ nào ưu tú với Hoắc trì Viễn, nên mới nhắc đến gia thế để áp chế Hoắc trì Viễn.
“Cái đó chỉ có thể chứng minh cậu ta có một người cha giỏi! Còn Hoắc Y là do một mình bản thân anh tự gây dựng!” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo nói.
“Sao so sánh thế nào cũng là ông xã em lợi hại hơn nhỉ? Lớp trưởng thật đáng thương!” Tề Mẫn Mẫn có chút tiếc nuối.
“Ở thành phố A này, có mấy người trẻ tuổi có thể so sánh được với anh chứ?” Hoắc trì Viễn nhéo má Tề Mẫn Mẫn, kiêu ngạo cười nói.
“Người trẻ tuổi sao? Chú à, em nhớ anh sắp đến đầu bốn rồi!” Tề Mẫn Mẫn cố ý trêu chọc Hoắc trì Viễn, không để anh lên mặt.
Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói vậy, mặt Hoắc trì Viễn cực kỳ thối. Anh ôm người Tề Mẫn Mẫn sang, lạnh lùng liếc cô: “Em lặp lại một lần nữa!”
“Chú à, anh sắp đến đầu bốn rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười khanh khách, không hề sợ hãi Hoắc trì Viễn uy hiếp!
“Anh vừa qua tuổi 30, vẫn còn dồi dào tinh lực!”
“Hơn ba mươi không phải sắp đến đầu bốn sao? Chú à, em nói không sai mà!” Tề Mẫn Mẫn che miệng, nghịch ngợm cười rộ lên.
Hoắc trì Viễn cực kỳ để ý việc anh hơn cô 12 tuổi sao?
Kỳ thật căn bản cô không ngại việc anh lớn hơn cô nhiều như vậy!
Ngược lại, cô bị chinh phục bởi sự thành thục, ổn trọng, khí phách của anh.
Trên người anh có sự hấp dẫn của người đàn ông từng trải chứ không phải mấy cậu nam sinh mười mấy tuổi.
“Xem ra, anh phải để em thấy sự lợi hại của anh!” Hoắc trì Viễn tràn ngập uy hiếp cười cúi thấp đầu, dán sát mặt vào Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, cười nói: “Chú à, em biết anh lợi hại rồi! Anh không cần chứng minh đâu. Em phải làm bài tập, anh đừng khiến em phân tâm!”
Nhìn Tề Mẫn Mẫn yên tĩnh làm bài tập, Hoắc trì Viễn không cam lòng nhíu mày.
Cô tập trung toàn bộ tới việc học hành, tại sao anh lại cảm thấy không vui?
Nghĩ đến việc cô lấy mục tiêu là đại học Q, anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Đại học Q nằm ở thành phố B, xa ngàn dặm. Nếu thật sự cô thi đậu vào đại học Q thì hai bọn họ gặp nhau cũng khó khăn. Anh phải thường xuyên bay khắp các nước, một năm có một nửa thời gian là ở trên bầu trời. Nếu cô học tại đại học Q, thì ước chừng một năm số lần bọn họ gặp nhau chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.