“Chú có thể không phải là một người tốt nhưng lại là một người cha tốt! Cháu không hoàn toàn là một người lương thiện nhưng sẽ cố gắng làm một người chồng tốt!” Hoắc trì Viễn thật lòng nhìn Tề Bằng Trình. Trước kia, Tề Bằng Trình yêu quý Tề Mẫn Mẫn, hiện tại anh muốn tiếp nhận phần đó, cố gắng yêu quý cô bằng hết khả năng của anh.
“Vì người cha tốt và chồng tốt, hai chúng ta cạn một ly!” Tề Bằng Trình cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, sảng khoái đề nghị.
Hoắc trì Viễn cầm lấy ly rượu, cụng ly với Tề Bằng Trình, sau đó uống cạn.
Ăn cơm xong, Dương Nguyệt Quyên thấy Hoắc trì Viễn muốn dẫn Tề Mẫn Mẫn rời đi, liền cười giữ người lại: “Hai đứa cũng không mấy khi về nhà một lần, đêm nay chớ đi, ở nhà một đêm đi. Phòng của Tề Mẫn Mẫn vẫn để cho người làm dọn dẹp, một chút tro bụi cũng không có.”
Hoắc trì Viễn hơi nhíu mày. Anh không có thói quen cùng người nhà Tề Mẫn Mẫn thân thiết.
Tề Lạc thấy Hoắc trì Viễn muốn cự tuyệt, lập tức gia nhập phe cánh của mẹ mình, cười ngọt ngào nói: “Anh rể, anh liền ở lại đi. Giường của chị em vô cùng mềm mại, ngủ rất thư thái. Bất quá, anh khẳng định là đã sớm thử qua. Đúng không?Anh rể?”
“Được. Tôi liền thử trải nghiệm một lần trên giường Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc trì Viễn nheo mắt lại, âm trầm nhìn Tề Lạc.
Người con gái này mới chỉ có 15 tuổi, nhưng tâm cơ so với người trưởng thành còn thâm hơn.
Nghe thấy con gái và con rể muốn lưu lại, Tề Bằng Trình liền chen vào.”Nguyệt Quyên, bà đi dọn dẹp lại phòng Tề Mẫn Mẫn đi. Lấy thêm một bộ đồ rửa mặt dự phòng qua, chỉnh điều hòa cao một chút, còn có cái gì nhỉ…Tôi còn muốn…”
“Ba, việc còn lại để bọn con là được rồi. Ba cùng con chơi cờ đi!”
Tề Mẫn Mẫn túm lấy ba mình kéo ra phòng khách, lấy một bộ cờ nhảy từ trong ngăn kéo kệ ti vi, bày trên bàn trà.
Hoắc trì Viễn nhìn thấy cờ nhảy, biểu tình lạnh nhạt bỗng trở lên sáng lạn.
Cờ nhảy!
Tề Mẫn Mẫn vẫn là con nít không lớn.
Anh vừa rồi thấy Tề Mẫn Mẫn nói muốn cùng Tề Bằng Trình chơi cờ, cái đầu tiên nghĩ đến chính là cờ vây, xong lại cảm thấy cô hẳn là chưa đến cái trình độ kia, vì thế lại nghĩ có thể là cờ vua các loại, không nghĩ tới lại là cờ nhảy mà con nít hay chơi. Tề Mẫn Mẫn lần này lại khiến cho anh có thêm hiểu biết mới rồi.
Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, trừng mắt lườm Hoắc trì Viễn: “Anh chê cười em?”
“Không dám! Cờ nhảy cũng rất tốt.” Hoắc trì Viễn cười trả lời.
Tề Mẫn Mẫn có thể nhìn thấy biểu tình cố kìm nén ý cười của Hoắc trì Viễn, cô dùng sức nặn bóp mặt anh một phen: “Muốn chơi cờ nhảy tốt cũng không phải là một điều dễ dàng!”
“Biết.Anh xem em cùng bố vợ chơi.” Hoắc trì Viễn kéo cái ghế qua, ngồi ở giữa hai người.
“Trong nhà chúng ta, Tề Mẫn Mẫn đúng là cao thủ cờ nhảy!” Tề Bằng Trình ngồi ở đối diện Tề Mẫn Mẫn, kiêu ngạo cười nói.
Tề Mẫn Mẫn vì để cho Hoắc trì Viễn phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, cô thật sự theo sát nước cờ của ba mình. Chỉ lát sau, cô liền thuận lợi thông quan, những quân cờ còn lại của Tề Bằng Trình cơ hồ là không thể nhúc nhích.
“Như thế nào? Biết sự lợi hại của em chưa?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nhếch cằm.