Người thư ký nữ kia xấu hổ gảy tóc: “Hoắc phu nhân yên tâm, chúng tôi đều canh chừng giúp cô.”
“Cảm ơn chị.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ “Tình cảm đôi ta thật sự hòa thuận, các người có thể bớt bị Hoắc Trì Viễn mắng một chút.”
Nghe được cô nói, tất cả mọi người đầy đồng cảm cười rộ lên.
Ninh Hạo mất mác ngồi trên ghế dài, nhìn điện thoại trong tay đến ngẩn người.
Hiện tại Tề Mẫn Mẫn ở cùng với Hoắc Trì Viễn, ngày mai có đại hội thể dục thể thao kết thúc liền muốn bắt đầu nghỉ bảy ngày dài hạn, sợ không có cơ hội nhìn thấy cô rồi. Cô đã quên chuyện đi du lịch rồi sao?
Hạ Minh cầm một chai nước ngồi xuống bên cạnh Ninh Hạo, quan tâm nói: “Lớp trưởng, mệt sao? Mình mua nước cho cậu.”
“Cảm ơn, mình có nước.” Ninh Hạo cũng không tiếp nhận đồ uống trong tay Hạ Minh, mà là quơ quơ chai nước khoáng trong tay mình, lạnh lùng từ chối đối phương.
Hạ Minh xấu hổ thu hồi lại đồ của mình, đặt nó ở bên cạnh ghế. Cô cố ý nhìn về phía Ninh Hạo nói: “Tề Mẫn Mẫn cũng không tham gia đại hội thể thao, nhất định là đi du lịch với chồng rồi.”
Ninh Hạo mở chai nước, ngửa đầu uống hết. khi nước tràn từ miệng anh chảy ra đến trước ngực, anh cảm thấy như lòng anh đang chảy lệ.
“Lớp trưởng, lễ quốc khánh cậu tính đi đâu chơi chưa?” Hạ Minh chưa từ bỏ ý định hỏi han. Tề Mẫn Mẫn đều đã kết hôn, phần tâm tư kia của Ninh Hạo tuyệt đối không thể trở thành sự thực. Ninh Hạo nhất định thất tình, mà hiện tại đây là cơ hội tốt nhất của cô.
“Chỗ nào cũng không đi!” Ninh Hạo lạnh lùng trả lời. Không có Tề Mẫn Mẫn thì chuyến đi Hải Nam không còn ý nghĩa gì cả.
“Rất nhiều bạn trong lớp chúng ta đều đi Thanh Đảo, hay là lớp trưởng cũng đi cùng đi.” Hạ Minh cười đề nghị.
“Không rảnh!” Ninh Hạo nói xong liền đứng dậy rời đi.
Hạ Minh nổi giận cầm đồ uống, ném vào thùng rác ở phía xa.
…
Lúc kéo tay Hoắc Trì Viễn đi ra khỏi tòa cao ốc Hoắc Y, trên mặt Tề Mẫn Mẫn treo một nụ cười rực rỡ. Hoắc Trì Viễn cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Chuyện gì vui vẻ như thế?”
“Lại chinh phục được một tình địch, đương nhiên vui vẻ.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nhếch miệng nhỏ lên.
“Tình địch?” Hoắc Trì Viễn không rõ Tề Mẫn Mẫn tranh chấp với ai. Cảm giác cô dùng hai chữ chinh phục đối với Lynda thì dường như quá không thích hợp. “Trong công ty ngoài Lynda ra còn có ai có thể có tư cách là tình địch của em?”
“Chú quên rồi sao? Ngày hôm qua cô nương nhỏ kia lại còn mời anh khiêu vũ mà!” Tề Mẫn Mẫn bắt đầu cảm thấy bi ai thay người thư ký nhỏ kia. Đối phương thầm mến Hoắc Trì Viễn, nhưng anh căn bản nhớ đến bọn họ cũng cảm thấy dư thừa.
“Cô nương?” Hoắc Trì Viễn không thèm quan tâm cười cười: “Vai phụ đều không tính. Lo sợ không đâu!”
“Được rồi, em thừa nhận em là người phàm tục, người nào đẻ ra dáng vẻ anh như thế khiến em không có cảm giác an toàn!” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp kiên quyết chu miệng, báo oán với Hoắc Trì Viễn. Nếu dáng vẻ anh vô hại, cô cũng đã không bị quấy nhiễu rồi.
Người nào cũng có thể giải quyết tốt, nhưng Lynda kia giống như keo dán vạn năng, Hoắc Trì Viễn đi chỗ nào cô dính vào chỗ đó, phiền chết!