Hoắc Trì Viễn hơi hất mày, xấu xa cười nói: “Em liền nghĩ như vậy là xong?”
“Nào có?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đá anh một cái. Anh có thể không cần như vậy được không?
“Một người bị thì không có ý nghĩa, không bằng cùng bị bôi đi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền lấy một miếng bơ, phết lên mặt Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn vừa trốn tránh sự công kích của anh, vừa phản kháng.
Chỉ chốc lát sau, trên người hai người đã bị dính đầy bơ.
Hoắc Trì Viễn xé áo tắm của hai người, khiêng cô vào nhà tắm.
Vừa mới đổ bọt sữa tắm lên người Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn chợt nghe thấy trong bụng cô có tiếng kêu. Anh đau lòng xoa tóc giúp cô, cười nói:”Đói lắm à?”
“Buổi trưa chưa ăn no, chơi cả một ngày, về rồi thì anh lại…Người ta là người chứ không phải siêu nhân giống anh.” Tề Mẫn Mẫn con môi trả lời. Cô tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo của Hoắc Trì Viễn. Anh chắc đang đắc ý sức mạnh của mình?
“Nói cứ như đang khen anh vậy.” Hoắc Trì Viễn cúi thấp đầu xuống, nói tà mị bên tai Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn bất chấp sữa tắm sẽ dính vào mắt, phận nộ trừng mắt, dùng sức chọc vào ngực anh.”Từ hôm nay trở đi, em muốn em và anh phải ngủ riêng.”
“Ở đây chỉ có một cái giường.” Hoắc Trì Viễn nín cười, nhìn Tề Mẫn Mẫn đang đỏ bừng mặt. Tuy rằng phòng bọn họ ở là phòng tổng thống, rất rộng lớn, nhưng lạ chỉ có một phòng ngủ, một cái giường. Cô muốn ngủ riêng, anh không đồng ý, dù là lý do khách quan cũng không cho phép.
“Đêm nay anh ngủ sô pha đi!” Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, hung hăng nói.
“Sô pha quá nhỏ. Nhắm mắt lại.” Hoắc Trì Viễn cưng chiều kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, nhìn đến khi cô nhắm mắt lại thì mở vòi hoa sen.
Tắm rửa xong, hai ngươi thay bộ quần áo thoải mái, Hoắc Trì Viễn liền ôm Tề Mẫn Mẫn đi ăn cơm. Anh ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi, không chịu để cô nhảy xuống:”Đút cho anh!”
“A?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu, trợn mắt nhìn Hoắc Trì Viễn. Đây là lần đầu tiến Hoắc Trì Viễn muốn cô đút cho ăn. Cô còn tưởng anh ôm cô là muốn đút cho cô ăn.
“Anh muốn ăn con ốc kia.” Hoắc Trì Viễn dùng cằm đẩy đẩy cô, cười nó.
Tề Mẫn Mẫn nhíu mày.
Thật sự muốn cô đút?
“Ăn uống kén chọn!” Tề Mẫn Mẫn lấy ruột con ốc, cười nhét vào miệng Hoắc Trì Viễn.
“Ở với em lâu ngày thành ra như vậy đó.” Hoắc Trì Viễn cười mị hoặc nói, nhìn dáng người đầy đặn của Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái. Nha đầu này dám nói anh kén ăn, đêm nay nhất định phải cho cô biết thế nào là kén ăn.
Tề Mẫn Mẫn giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái, lấy một bông hoa lan tây nhét vào miệng Hoắc Trì Viễn:”Theo em anh chỉ nên ăn chay thôi!”
“Sao phải ăn chay? Rõ ràng là đại tiệc mà!” Bàn tay đang ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn đột nhiên… “Có muốn ăn hay không?” Tề Mẫn Mẫn hung hăng hất tay ra, dùng sức nhéo thắt lưng Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn cười buông Tề Mẫn Mẫn ra, hai tay dang ra ôm trọn cô vào lòng, bắt đầu ăn sandwich gan ngỗng. Tề Mẫn Mẫn nghĩ anh sẽ tự ăn, không ngờ cái đầu tiên lại bỏ vào miệng cô. Trong lòng cô như được rót mật.
“Ngon!” Cô vừa ăn vừa nói.
Cô có thể nói hình như mình bị hạnh phúc làm cho ngấy chết rồi không?