“Anh mát xa giúp em.” Hoắc Trì Viễn nói xong đứng dậy chuyển qua cuối giường, cầm hai chân cô đặt trên đùi anh, bắt đầu giúp cô mát xa gan bàn chân.
“Ngứa!” Tề Mẫn Mẫn cười né tránh.
“Đừng nhúc nhích, đấm bóp chân có thể giảm bớt tâm trạng. chiêu này rất hữu hiệu.” Hoắc Trì Viễn thật sự nói.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, liền không cười nữa, tâm tình hạ xuống cảm thụ ngón tay của anh. Có lẽ là do xuất thân từ gia đình bác sĩ, tuy là bác sĩ ngoại khoa, cách mát xa của anh vô cùng chuyên nghiệp. Cô cảm giác được lòng bàn chân bắt đầu nóng lên, cực kỳ thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Trì Viễn nghe được tiếng hít thở đều đều của Tề Mẫn Mẫn, liền giơ tay lên xem cô.
Cô an tĩnh nằm trên giường, giống như một chú mèo nhỏ, điềm đạm đáng yêu lại gợi cảm chọc người.
Hoắc Trì Viễn cảm giác được hô hấp của chính mình dần trở nên gấp rút. Anh nhẹ nhàng đặt chân cô xuống giường, giúp cô đắp kín chắn, sau đó đứng dậy cầm lấy điều khiển điều chỉnh nhiệt độ phòng lên cao.
Hoắc Trì Viễn tiện tay cầm sách y học, ngồi ở trước bàn sách tùy ý lật trang, đầu óc có chút rối loạn, không cách nào tập trung được. Anh gập sách lại, phiền toái nhắm mắt lại…
“Sai, tôi là ai?” Một đôi tay thon dài che ánh mắt anh.
Anh cười, cầm lấy đôi tay thanh tú kia, âm thanh khàn khàn trả lời: “Y Nhiên.”
“Chơi thật chán.” Tưởng Y Nhiên ảo não buông mắt anh ra, ngồi xuống chân anh.
“Trừ em ra còn ai dám tùy tiện vào phòng anh>?” Anh xoa chóp mũi Tưởng Y Nhiên.
Tưởng Y Nhiên cười rộ lên: “Anh là của em, những người con gái khác nghĩ muốn đi vào phải được sự đồng ý của em.”
“Hẳn là không, chỉ mình em được vào.” Anh cúi đầu, si tình hôn môi của cô.
….
Đang hôn đến khi hít thở không được, Hoắc Trì Viễn liền tỉnh lại.
Anh tìm kiếm khắp nơi, cũng không thấy được Tưởng Y Nhiên, chỉ khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang cuộn tròn người ở trên giường, mới hiểu được vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Lời nói ấy còn văng vẳng bên cạnh.
Anh dùng lực nhắm mắt lại, để cho đại não được tỉnh táo.
Anh không có cách nào yêu nhau ngang hàng với Tề Mẫn Mẫn, bởi vì Y Nhiên chính là cây xương sườn nơi ngực trái của anh, mỗi khi nhớ tới sẽ đau đớn.
Tề Mẫn Mẫn ngủ cũng không yên ổn, ở trên giường lăn lộn vài vòng, lại đá chăn xuống giường.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy, lập tức đứng dậy, đi qua đắp chăn cho cô.
Chăn mời đắp, Tề Mẫn Mẫn lại quay người, đem chăn ôm vào trong người, cả người lộ ra.
Âm thanh của Hoắc Trì Viễn khàn khàn lẩm bẩm: “Tướng ngủ này!” Anh nằm đến bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, sau đó kéo chăn ra đăp cho hai người.
Có lẽ là tìm được ấm áp, Tề Mẫn Mẫn không trằn trọc nữa, ngoan ngoãn ghé vào người anh ngủ thật say.