Trịnh Húc đứng ở cửa, sau khi thấy quản lý bộ phận nhân sự rời đi, liền cầm văn kiện đi tới: “Hoắc tổng, có tài liệu cần ngài ký.”
Hoắc trì Viễn lật xem tài liệu một lần, cảm giác không có vấn đề gì liền ký tên. Sau khi khép hồ sơ lại, anh ngẩng đầu nhìn Trịnh Húc: “Trịnh Húc, cậu vẫn còn nhớ tới người bạn gái cũ sao?”
”Ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ.” Trịnh Húc lãnh đạm trả lời.
”Vẫn còn yêu cô ấy?”
”Có lẽ. Dù sao ở bên nhau 10 năm, nghĩ muốn quên cũng không dễ dàng quên như vậy.”
”Vậy cậu có thể tiếp tục yêu người khác nữa không? Dưới tình huống vẫn không thể quên được bạn gái cũ.” Hoắc trì Viễn cố ý nói thêm một chút.
”Tại sao lại không?” Trịnh Húc nhàn nhạt cười hỏi.
”Cậu đi xuống trước đi.” Hoắc trì Viễn cho Trịnh Húc một cái khoát tay.
Ninh Hạo mua xong cơm trưa, bưng hộp cơm ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn: “Mình mua cho bạn món cà tím nướng và rau chải xào nấm hương.
Bụng bạn còn chưa tốt, nên ăn nhạt một chút!”“Cảm ơn lớp trưởng!” Tề Mẫn Mẫn cười nhận lấy hộp cơm, nói với Ninh Hạo.
”Dạ dày tốt hơn chút nào chưa?” Ninh Hạo quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ, cố gắng hơi lớn tiếng để cho hai người đó nghe thấy: “Không có việc gì! Cả nhà bên ông xã mình đều là bác sĩ, mấy chuyện nhỏ nhặt này không có vấn đề gì!”
”A……? Cả gia đình làm bác sĩ sao?” Cho tới giờ, Ninh Hạo cũng không yêu cầu điều tra gia thế của Hoắc trì Viễn cho nên nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói vậy thì có chút kinh ngạc.
”Ừm! Ba chồng mình là viện trưởng bệnh viện XX. Mẹ chồng là chủ nhiệm khoa sản. Em trai chồng là người có địa vị nhất ở trong khoa chỉnh hình. Trước kia Hoắc trì Viễn đã là bác sĩ chuyên khoa não. Sau vụ tai nạn xe kia thì ngón tay anh bị thương cho nên mới từ chức, thành lập Hoắc Y.
Hiện tại Hoắc Y kinh doanh cực kỳ thành công. Chẳng thế thì mình sẽ…… “ Tề Mẫn Mẫn nói đến đoạn sau, có chút thương cảm.
Hạ Minh Minh siết chặt đôi đũa, vểnh tai lên nghe Tề Mẫn Mẫn nói. Cô nói ba chồng cô là lãnh đạo trực tiếp của ba cô ta sao?
Bên cạnh Vương Giai Tuệ cũng khẩn tương, cô ta thấp giọng hỏi Hạ Minh Minh: “Ông xã Tề Mẫn Mẫn là tổng giám đốc Hoắc Y sao?”
”Bạn nghĩ hai chúng ta có thời gian rảnh thăm dò ông xã Tề Mẫn Mẫn sao?”
”Không phải! Mẹ mình đang làm tại Hoắc Y! Là nhân viên của chồng cô ta!”
”Bạn đừng tự làm rối lên như vậy!” Hạ Minh Minh tức giận dạy bảo Vương Giai Tuệ, “Chồng cô ta là tổng giám đốc Hoắc Y thì sao chứ? Cô ta không có bằng chứng!”
Cô ta biết ba muốn trở thành chủ nhiệm khoa. Nếu ba chồng Tề Mẫn Mẫn mượn việc công báo thù riêng thì ba muốn thăng chức cũng khó.
Nguyên bản cô ta cho rằng chồng Tề Mẫn Mẫn có nhiều tiền nhưng cho dù có nhiều tiền thế nào cũng không liên quan gì đến nàng ta. Ba cô ta là bác sĩ. Mặc kệ người khác có giàu có, quan lớn như thế nào khi đã sinh bệnh đều phải xin xỏ bác sĩ. Cho nên, cô ta chưa bao giờ sợ Tề Mẫn Mẫn.
Nhưng hôm nay nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói ba chồng cô là viện trưởng bệnh viện XX, cô ta cảm thấy sống lưng đổ mồ hô lạnh.
Cô ta tự nhủ bản thân không được hoảng hốt, ba chồng cô ta là viện trưởng thì sao chứ? Ba đang làm bác sĩ rất tốt mà, y thuật cũng tốt chắc chắn không xảy ra chuyện gì.