Phải nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.
Vương Giai Tuệ đi xuống sân, nhìn xung quanh thấy không có ai mới gọi điện cho Hạ Trấn Viễn: “Bác Hạ, con là Vương Giai Tuệ – bạn học của Minh Minh!”
“A — Giai Tuệ, có phải Minh Minh xảy ra chuyện gì không?” Hạ Trấn Viễn vừa nghe thấy đối phương là bạn học của con gái, lập tức vội vàng hỏi han.
“Bác Hạ, bác đừng vội, hiện tại không có chuyện gì. Lần trước, con và Minh Minh đã bỏ thuốc xổ hại Tề Mẫn Mẫn. Chắc bác cũng biết chuyện này, con cũng biết mình sai nhưng dường như Minh Minh vẫn còn chút oán hận với Tề Mẫn Mẫn nên muốn trả thù bạn ấy!” Vương Giai Tuệ lo lắng.
“Đứa nhỏ này! Bác đã nói nó không biết bao nhiêu lần! Không được động đến Tề Mẫn Mẫn nữa! Phải có mối quan hệ tốt với bạn bè! Con bé lại coi lời của bác như gió thoảng bên tai!” Hạ Trấn Viễn có chút tức giận.
“Con nghĩ bác nên khuyên nhủ bạn ấy! Tề Mẫn Mẫn là một cô gái rất lương thiện. Chúng ta không thể vì ghen tị mà phạm sai lần nữa. Hơn nữa, nếu Hoắc trì Viễn trả thù hai nhà chúng ta thì chúng ta sẽ không chịu được! Bác nói có đúng không?” Vương Giai Tuệ hiểu tình hiểu lý nói.
“Đúng! Đúng! Đúng! Minh Minh không hiểu lý lẽ như con!” Hạ Trấn Viễn cảm khái thở dài.
“Vậy con xin nhờ bác chuyện Minh Minh! Minh Minh và Tề Mẫn Mẫn đều là bạn con! Con không hi vọng bất cứ ai gặp tổn thương!” Vương Giai Tuệ thật thà nói.
“Bác sẽ khuyên nó! Hi vọng con bé có thể nghe lời bác, không tiếp tục cố chấp nữa!” Hạ Trấn Viễn nói xong, còn cảm ơn Vương Giai Tuệ.
“Bác đừng khách khí với con!” Vương Giai Tuệ cúp điện thoại xong, thở phào nhẹ nhõm.
Không cần làm kẻ ty tiện!
Hi vọng Hạ Minh Minh có thể nghe lời ba, biết quay đầu.
Ngày hôm sau, Vương Giai Tuệ vừa đi vào cổng trường, liền bị Hạ Minh Minh túm lấy kéo về phía cánh rừng nhỏ không người.
“Minh Minh?” Vương Giai Tuệ có chút bối rối nhìn Hạ Minh Minh. Vẻ mặt của đối phương vô cùng phẫn nộ.
Hạ Minh Minh một cước đá Vương Giai Tuệ ngã trên mặt đất, dẫm lên bụng cô, âm ngoan híp mắt lại nói: “Vương Giai Tuệ, mày còn giám quản chuyện của tao à? Có tin tao tìm người phế mày đi không?”
“Tôi… Tin…” Vương bị đau co quắp ở trên đất.
Cô biết Hạ Minh Minh chuyện gì cũng có thể làm.
Hạ Minh Minh nhớ tới đêm qua bị ba giáo huấn cả buổi, điên tiết lại ra sức đạp Vương Giai Tuệ một cước. Thẳng cho đến khi cô kêu đau hô lên khi đó, cô ta mới lạnh lùng cười nói: “Đây là là báo ứng mày phải nhận khi đâm thọc tao với ba tao!”
“Tôi… Không phải đâm thọc… Nếu tôi muốn… Đánh… Đâm thọc… Tôi trực tiếp nói… Với Hoắc trì Viễn… Không phải càng tốt… Sao?” Vương Giai Tuệ chịu đựng đau đớn, giải thích với Hạ Minh Minh.”Tôi nói với bác trai, là hi vọng… Cậu có thể đừng lầm đường lạc lối nữa… Không cần… Không cần lại làm chuyện thương thiên hại lý.”
“Ai cũng đừng nghĩ làm phán quan của người khác! Vương Giai tuệ, mày coi như là làm chó Nhật cho Tề Mẫn Mẫn, đừng có theo tao nói đạo lý lớn!” Hạ Minh Minh căm giận nói, dưới chân dùng lực, gót giày sắc nhọn không ngừng dẫm lên bụng cô.
“Cậu rõ là… Không có thuốc nào cứu được!” Vương Giai Tuệ thất vọng nhìn Hạ Minh Minh.
Không nghĩ tới cô ta lại cố chấp như vậy.
“Mày muốn chết?” Hạ Minh Minh giơ tay lên, hung hăng cho Vương Giai Tuệ một cái tát. Ngay lúc cô ta muốn xuống tay khi đó, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng ngăn cản bàn tay của cô ta, một bàn tay khác tiện đem cánh tay của cô ta xoay vặn đến sau lưng.