“Anh sẽ khiến cho em phải ham thích cái loại vận động này.” Hoắc trì Viễn trầm thấp cười một tiếng che lại đôi môi Tề Mẫn Mẫn.
…
Lúc Trịnh Húc nhìn thấy biểu tình đau đớn của Lynda, anh lập tức dừng lại tất cả các động tác, yên lặng ở trên người cô: “Em… Là lần đầu tiên?”
“Anh nghĩ rằng tôi cũng giống anh sao?? Có lần trước?” Lynda hít một ngụm khí lạnh. Ai nói cái loại vận động này cực kỳ thoải mái? Quả thực đau chết cô rồi!
“Thực xin lỗi! Lynda, anh sẽ quý trọng!” Trịnh Húc mừng như điên hôn Lynda không ngừng…
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lynda liền thức dậy. Cô mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Trịnh Húc.
Cô trước kia tại sao không nghĩ đến Trịnh Húc lại đẹp trai như vậy?
Mặt anh có chút gầy, cái mũi cực kỳ cao thẳng, mắt hai mí có chút thâm thúy, đôi môi của anh không có mỏng, mà hơi dày, mỗi nụ hôn tới đều làm cho người ta say mê. Cô chưa từng hôn ai, nhưng cô biết mình bị kỹ thuật hôn của anh mê hoặc.
“Thích không?” Hàng lông mi của Trịnh Húc khẽ nhếch, đôi con ngươi thâm thúy nhàn nhạt nhìn cô, hỏi.
“Anh với người yêu cũ nhất định mỗi ngày đều luyện tập…” Lynda có chút ăn…dấm chua bĩu môi.
Ở phương diện này cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, có phải là quá chịu hiệt rồi hay không?
“Anh hỏi là em có thích nhìn khuôn mặt này hay không? Em lại nghĩ đi đâu vậy?” Trịnh Húc bắt được bàn tay của Lynda, nhẹ nhàng hôn xuống.
Khuôn mặt Lynda thoáng cái đỏ bừng, cô cố tự trấn an mình nhếch môi cười yếu ớt: “Trịnh Húc, anh chừng nào thì đã học người khác đi tán tỉnh rồi hả?”
Trong ấn tượng của cô, Trịnh Húc vẫn là một người đàn ông bình tĩnh tự tin, lời nói ra trước sau đều có suy nghĩ chín chắn. Nhưng chỉ sau một đêm, cô phát hiện ra anh hoàn toàn khác xa so với suy nghĩ của cô.
“Từ tối hôm qua liền bắt đầu.” Trịnh Húc nhàn nhạt nhìn Lynda, ánh mắt sáng rực.
“Không phải là với người cũ sao?” Lynda không tin hừ một tiếng.
“Anh không có biện pháp làm biến mất những người từng đi qua cuộc đời anh, anh biết điều này đối với em có chút không công bằng.” Trịnh Húc chân thành nhận lỗi, “ Nhưng anh sẽ cố gắng để tương lai của anh chỉ có một mình em.”
“Hiện tại nói những thứ này vẫn còn quá sớm.” Lynda đỏ mặt ngồi dậy, “Đưa em về nhà.”
“Anh cực kỳ chân thành. Không phải là tùy tiện chơi đùa.” Trịnh Húc đứng dậy mặc quần áo.
“Vậy chúng ta cứ thử đi. Có lẽ tình yêu sẽ lại đến lần nữa.” Lynda che dấu khó xử, quấn khăn trải giường vào người, nhặt lễ phục trên mặt đất xong liền chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng tổng giám đốc Hoắc Y cũng không thể nghỉ ngơi vì có một đống công việc đang chờ anh.Mở mắt đã là bảy giờ, anh ôm eo Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng nói bên tai cô: “Nhóc con, em đi làm với anh!”
“Không đâu! Em mệt lắm. Em muốn ngủ!” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, mơ màng nói.
“Ở trong văn phòng anh mới mua một chiếc giường, em có thể ngủ ở đó!” Hoắc trì Viễn khàn giọng nói, ngay chính bản thân anh còn không phát hiện trong giọng nói có chút làm nũng.
“Em còn phải làm bài tập!”
“Anh có thể dạy em!” Hoắc trì Viễn dụ dỗ.