Cô đã ăn đồ ăn bà quản gia bà nội làm cũng được vài tháng rồi, tự nhiên hiểu phong cách của bà ấy.
“Anh đã bỏ ra một số tiền lớn để mời đầu bếp DY giỏi nhất B thị đến đây, kết quả em lại cho rằng là đồ ăn mua ngoài. Đúng là làm người ta thương tâm!” Hoắc trì Viễn kéo ghê cho Tề Mẫn Mẫn xong, thương tâm nói.
“Anh đang nói đến đầu bếp DY?” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ nhìn Hoắc trì Viễn.
Chỉ một bữa cơm thôi, thế mà anh lại bỏ ra nhiều như vậy, lãng phí tiền tài. để cho cô có một đêm Noel đáng nhớ.
Cô có thể không vô cùng cảm động sao?
“Chẳng lẽ còn có cái nữa sao?” Hoắc trì Viễn nhíu mày.
Tề Mẫn Mẫn cười sáng lạn với Hoắc trì Viễn: “Chú à, anh giỏi quá!”
“Em gọi anh là gì?” Hoắc trì Viễn tiếp tục nhíu mày. Vào một ngày lãng mạn như hôm nay, anh hi vọng nghe một cách gọi khác chứ không phải là ông chú.
“Ông xã, anh giỏi quá!” Tề Mẫn Mẫn lập tức thỏa mãn Hoắc trì Viễn, dịu dàng mở miệng.
Hoắc trì Viễn thỏa mãn nhếch miệng, trong mắt đầy yêu chiều. Anh xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói: “Em là vật báu quý giá nhất của anh!”
“Quả thật quý giá!” Tề Mẫn Mẫn sờ chiếc vòng cổ bằng đá Para Hồng, nở nụ cười yếu ớt. “Toàn bộ chỗ trang sức trên người em nếu đem đi bán đấu giá chắc cũng được năm sáu trăm vạn Tệ. Em đúng là tiểu phú bà mà!”
Hoắc trì Viễn yêu chiều cô quá điên cuồng, anh muốn mượn sợi dây quý báu này viết nên một câu truyện cổ tích cho riêng cô!
“Là đại phú!” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt mở miệng.
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn Hoắc trì Viễn.
“Anh cũng có giá trị nên em phải là đại phú bà mới đúng giá trị của em! Bà tỷ phú, em có muốn nuôi anh hay không?” Hoắc trì Viễn cười mê hoặc, dáng vẻ xấu xa của anh thật sự hấp dẫn người.
“Muốn em nuôi anh sao? Anh có ưu thế gì mà đòi em nuôi chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi lại.
“Văn – anh có thể dạy học. Võ – có thể dùng trên giường. Vào được phòng bếp, lên được phòng…… ” Hoắc trì Viễn mặt dày liệt kê ưu điểm của bản thân, cô gắng thuyết phục Tề Mẫn Mẫn.
“Chú à, lời anh nói thúi quá!” Tề Mẫn Mẫn che miệng, nghịch ngợm cười nói. Thật sự cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ vô lại, tự cao tự đại của Hoắc trì Viễn, thật sự là kinh mà!
“Không nuôi anh là tổn thất của em đó!” Hoắc trì Viễn tiếc nuối, thở dài, “Ăn cơm!”
“Nếu anh hầu hạ khiến em vui vẻ, em sẽ nuôi anh!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nhìn Hoắc trì Viễn, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.
“Hầu hạ như thế nào đây?” Hoắc trì Viễn cúi đầu ghé vào tai Tề Mẫn Mẫn, thì thầm bên tai cô: “Em cứ nói đi, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng!”
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ đẩy mặt Hoắc trì Viễn ra: “Ăn cơm tử tế đi!”
Hoắc trì Viễn cười, hôn một cái lên môi Tề Mẫn Mẫn rồi mới vui vẻ ngồi về vị trí, bắt đầu dùng cơm.
Tề Mẫn Mẫn nhìn một bàn đồ ăn ngon mà không nỡ ăn. CÔ cảm thấy những món ăn này không phải là cơm mà có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật. Quả bí đỏ kia giống như chiếc xe ngựa của Cinderella. Mà cô hi vọng mình chính là Cinderella đánh rơi chiếc giày thủy tinh chờ đợi hoàng tử tìm ra mình.
Hoắc trì Viễn không ngừng gắp cho Tề Mẫn Mẫn đồ ăn, dặn cô phải ăn nhiều.