Tề Mẫn Mẫn lại bị Hoắc Tương chọc cho cười.
“Nha đầu, đây là nhà của cháu. Sau này về đây không cần khách khí như vậy. Muốn gì cứ nói!” Bà nộ Cố cưng chiều nói.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.
Chu Cầm từ nhà bếp đi ra, vẻ mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh bà nội mát xa vai cho bà.
“Bà nội, mẹ, mọi người nói xem sao anh con lại tốt số như vậy, cưới được vợ bé nhỏ đáng yêu như vậy? Nếu con là đàn ông, con cũng sẽ yêu chị ấy.”
Hoắc Tương cười nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
“Đúng là tốt số!” Bà nội Hoắc đồng ý phụ họa.
Chu Cầm chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, không nói tốt cũng không nói xấu.
Mặt Tề Mẫn Mẫn phiếm hồng: “Em không đáng yêu. Em chỉ là một đứa con gái hư.”
Hoắc Tương cười đến ngã lên ghế sô pha: “Có cô gái hư nào ngoan như chị không? Bf nội, thế lúc cháu mười tám tuổi là cái dạng gì?”
“Cả ngày lang thang bên ngoài, không đánh nhau với người ta thì cũng uống say được người ta khiêng về.” Bà nội Hoắc bắt đầu quở trách nhìn Hoắc Tương “Gái như là phải như thế. Understand?” Hoắc Tương ngưng cười, nghiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Cái này….cũng không tồi…” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy Hoắc Tương như vậy rất chân thật, cũng rất đáng yêu. Hoắc Tương nổi loạn theo kiểu “phản nghịch”, là phát ra bên ngoài, còn cô lại hư ở bên trong. Cô nói dối, gạt người, đâm chết người rồi chạy, hại người tan cửa nát nhà, còn có ai tệ hơn cô sao? Chắc có tìm cũng không ra.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Hoắc Tương nghĩ mình đã làm cho Tề Mẫn Mẫn sợ, liền vỗ vỗ vào mặt cô.”Em có thời trẻ nổi loạn nhưng cũng không làm ra chuyện gì xấu mà.”
“Không có. Em cảm thấy rất chân thật.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười sang sảng của Hoắc Nhiên: “Anh, anh đã về rồi!”
Hoắc Trì Viễn về rồi sao?
Không phải anh nói muốn ở lại Geneva thêm vài ngày sao?
Tề Mẫn Mẫn lập tức căng thẳng nắm chặt váy, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
“Hoắc Trì Viễn…” Tề Mẫn Mẫn căng thẳng nhìn Hoắc Trì Viễn. Cô nhớ anh đến nỗi muốn sà vào lòng anh, nhưng lại không dám.
Hàn quang lạnh giá trong mắt anh làm cô đau đớn.
Anh hận cô.
Cô không hề nghe lời cha, chờ anh yêu mình rồi mới nói ra tất cả.
Cho nên cô không dám chông mong vào việc anh sẽ tiếp tục yêu chiều cô.
“Ai? Cháu dâu bà vừa nói cháu muốn ở lại Geneva thêm vài ngày, sao đã trở lại nhanh như vậy?” Bà nội Hoắc tủm tỉm hỏi.
Hoắc Nhiên ôm lấy Hoắc Trì Viễn, trêu chọc nói: “Bà nội, bà không biết anh của em có vợ đẹp sao? Anh ấy nhớ nhà y như tên của anh ấy.”
Hoắc Trì Viễn đưa chân hung hăng đá Hoắc Nhiên.
“Anh, em chỉ nói ra nỗi lòng của anh thôi mà!” Hoắc Nhiên nhảy cẫng lên vừa đau vừa rống lên.