Cô tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Minh Minh coi thường.
Cô biết rằng cha của Hạ Minh Minh đang làm việc ở bệnh viện XX, là bệnh viện của ba chồng. Mà mẹ của Vương Giai Tuệ hình như là công nhân ở Hoắc Y.
Cô vốn không muốn đuổi cùng giết tận, đều là do Hạ Minh Minh tự chuốc lấy!
Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nở nụ cười.
Ninh Hạo không kiên trì nữa, chỉ là quan tâm nói:”Lúc nào cậu cần đến tớ, đừng khách khí.”
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu. Giống như một đấu sĩ đơn độc, cứng rắn chịu đựng thân thể suy yếu trở lại phòng học. Cô sẽ không để cho Hạ Minh Minh thấy cô đang yếu đi, không cho đối phương cơ hội cười nhạo cô.
“Có thể không? Hay để tớ dìu cậu?” Ninh Hạo nhìn Tề Mẫn Mẫn đi lại khó khăn, vội vàng đuổi theo, quan tâm hỏi.
“Không có chuyện gì! Lớp trưởng, tớ rất khỏe!” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười rạng rỡ nhưng cứng cỏi với Ninh Hạo.
Ninh Hạo không có chút vui vẻ nào đứng dậy, lo lắng đi phía sau Tề Mẫn Mẫn, sợ cô sẽ yếu quá mà ngã xuống đất.
Trở lại phòng học, Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ lấy thuốc ra uống, rồi tiếp tục làm bài tập như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hạ Minh Minh nhìn thấy bộ dáng bình thường của Tề Mẫn Mẫn, có chút bồn chồn. Cô nghiêng đầu thấp giọng nói với Vương Giai Tuệ:”Không phải cậu cho thiếu thuốc đấy chứ? Sao nó lại không làm sao vậy?”
Vương Giai Tuệ nghi hoặc trừng mắt nhìn:”Cũng…hình như vậy….Ngày mai tớ sẽ cho nhiều một chút!”
“Ngu ngốc! Cậu nghĩ ngày mai còn có cơ hội sao?” Hạ Minh Minh lạnh lùng răn dạy một câu.
”Được! Tất cả đều nghe theo em!” Hoắc trì Viễn yêu thương hôn một chút lên khuôn mặt tái nhợt của Tề Mẫn Mẫn. Trước kia nếu anh vẫn luôn cảm thấy Tề Mẫn Mẫn là đứa bé tùy hứng thì hôm nay anh đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Tề Mẫn Mẫn tuy nhỏ, nhưng lại rất đúng mực.
Về đến nhà, Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn lên lâu, sau khi đặt cô lên giường, chỉnh điều hòa cao hơn một chút, liền đắp chăn kín cho cô rồi mới hỏi:“Muốn uống gì?”
”Ca cao nóng.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt nói. Bụng đau quá, cô nghĩ muốn uống một chút ca cao nóng.
”Được.” Hoắc trì Viễn đặt trên trán Tề Mẫn Mẫn một nụ hôn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Hoắc trì Viễn bưng ca cao trở về phòng khi đó, liền nghe thấy tiếng nước truyền đến từ trong WC, anh có chút đau lòng nhăn mày lại. Sau khi đem cốc ca cao nóng đặt lên bàn trà, anh liền đi tới cửa toilet, gõ gõ cửa:“Bé con, có đỡ chút nào không?”
”Chú, ôm em, em không còn sức nữa rồi.” Giọng nói Tề Mẫn Mẫn mang theo chút nức nở truyền qua cánh cửa.
Hoắc trì Viễn lập tức mở cửa, lo lắng chạy vào liền nhìn thấy hốc mắt Tề Mẫn Mẫn ầng ậc nước, bộ dáng yếu ớt chống đỡ mặt bàn, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. Cô vừa bị cảm mạo, lại sốt cao hai ngày không lui, thân thể làm sao có thể chịu đựng được?
Hoắc trì Viễn nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, phẫn hận nói: “Thật muốn giết chết mấy người đó!”
”Đừng. Bao nhiêu ân oán mà đã muốn giết người rồi? Em nôn hết những thứ trong bụng ra ngoài là tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn suy yếu dựa vào trước ngực Hoắc trì Viễn, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh.
Hoắc trì Viễn ngồi ở trên ghế sofa, ôm Tề Mẫn Mẫn đến trên đùi, bưng cốc ca cao, tự mình đút cô uống hết.
”Thoải mái hơn rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười cười dựa sát vào trong lòng Hoắc trì Viễn.