Ninh Hạo không thể khuyên Hoắc Trì Viễn, đành phải buông tha, chạy vào phòng Tổng thống, ngồi xổm trước mặt Tề Mẫn Mẫn, dịu dàng an ủi cô: “Tề Mẫn Mẫn, đừng khóc nữa. Anh Hoắc đang nổi nóng, chờ anh ấy hết giận, nhất đính sẽ tha thứ cho cậu.”
“Mình không đáng tha thứ! Mình là một người bốc đồng hư hỏng.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào.
Ninh Hạo ngẩng đầu, kiêu ngạo mà nhìn Hoắc Trì Viễn: “Hoắc Trì Viễn, anh nhất định sẽ hối hận, anh đã làm thương tổn một cô gái hồn nhiên thánh thiện!”
Hoắc Trì Viễn đứng trong thang máy, lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn ngồi dưới đất khóc rống lên, dùng lực nắm chặt quả đấm, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay đến đau đớn.
Trong đầu anh vẫn còn hình ảnh khi Y Nhiên bị tai nạn xe cô, trái tim như vỡ tan thành nhiều mảnh.
Ý hận lan tràn khắp người anh.
Khi cửa thang máy khép lại, anh dùng một quyền đấm vào cửa thang máy.
Lynda nhìn thoáng qua cửa thang máy đã khép lại, quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Hạo đang an ủi Tề Mẫn Mẫn, thở dài một hơi: “Vì sao muốn cho tôi biết sự thật? Tôi còn muốn làm người thứ ba!”
“Hoắc Trì Viễn không cần tôi nữa! Tuy tôi… đã sớm… đoán được… kết cục… nhưng trái tim vẫn rất đau…” Tề Mẫn Mẫn dùng lực cắn mu bàn tay, thương tâm chảy nước mắt.
“Cậu phải cho anh ấy thời gian.” Ninh Hạo nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng dỗ dành nói. Anh thật muốn gắt gao ôm cô vào trong ngực, nhưng là anh biết người đàn ông cô cần nhất hiện giờ không phải anh, mà là Hoắc Trì Viễn. Vì cô, anh phải đem hết tất cả tình cảm của mình giấu đi.
“Đứa trẻ! Cậu thì biết gì?” Lynda khinh thường nói.
“Tề Mẫn Mẫn không cần cô thương tâm! Mời cô rời đi!” Ninh Hạo nghiêm mặt, lạnh lùng nói với Lynda.
“Tôi mới không thương tâm cô ấy! Tôi chỉ cầm thấy cần làm cho cậu rõ ràng tình cảm của Hoắc Trì Viễn đối với Tưởng Y Nhiên, Tưởng Y Nhiên chính là người duy nhất Hoắc Trì Viễn yêu, cho dù kẻ nào cũng không thể thay thế, Tề Mẫn Mẫn cũng vậy! Nếu không phải do trận tai nạn xe đó, anh ấy và Tưởng Y Nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện kẻ thứ ba. Anh ấy rất hận Tề Mẫn Mẫn, cậu hiểu không?” Lynda ngẩng cằm lên, ngạo mạn hỏi han.
“Cô quên mất một điều, lòng người sẽ thay đổi.” Ninh Hạo không phục nhìn Lynda.
“Kia là đối với người bình thường… Hoắc Trì Viễn… không có khả năng!” Lynda dựng thẳng ngón trỏ lên, trào phúng cười nói.
“Tất cả các người im miệng cho tôi!” Tâm tình Tề Mẫn Mẫn phiền toái rống to.
Lúc cô thương tâm như thế, cô chỉ muốn được yên tĩnh.
Cô ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Lynda: “Lynda, Hoắc Trì Viễn đã đi rồi, cô không đi theo anh ta chẳng lẽ muốn ở lại nhìn truyện cười của tôi.”
“Tôi cũng không muốn ở lại.” Lynda bĩu môi, khinh miệt nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Cô nghĩ rằng tôi muốn ở cùng với một đứa trẻ chỉ biết khóc sướt mướt như cô sao? Là Hoắc tổng để cho tôi đưa cô về nước.”
“Không cần!” Ninh Hạo nghe được một câu sau cùng của Lynda, lập tức từ chối: “Tôi sẽ đưa Tề Mẫn Mẫn về.”
“Tôi đã nhận lệnh của Hoắc tổng.” Lynda cười trả lời: “Tất nhiên tôi phải đưa Tề Mẫn Mẫn trở về nhà an toàn.”
Tề Mẫn Mẫn đứng dậy, nước mắt trên mặt biến mất, kiêu ngạo mà nói: “Cô nói với Hoắc Trì Viễn, là tôi không cho cô đưa.”
Lynda lắc đầu: “Xem ra cô cùng giường chung gối với anh ấy cũng không bằng hiểu biết của tôi qua năm năm ở bên cạnh anh ấy. Hoắc Trì Viễn là loại người có thể tiếp nhận lời nói của người khác sao? Tôi cũng không muốn bị cuốn gói?”