Hoắc Hoài Lễ nhanh chân đi đến giúp Chu Cầm bóp vai, thả lỏng đầu óc:”Việc gì cũng có thể xảy ra. Công việc của chúng ta lúc nào cũng như đang khiêu vũ trên mũi dao, không thể lường trước được sự cố khi chữa bệnh.”
“Ai!” Chu Cầm khẽ thở dài.”Lúc ấy tôi đột nhiên nhớ tới ông Tưởng, trong tâm lại càng hoảng.”
“Ông Tưởng đó vẫn luôn tưởng nhớ Y Nhiên, bi thương quá độ, mới có thể phạm sai lầm khi chữa bệnh. Bà đừng nghĩ quá nhiều.” Hoắc Hoài Lễ an ủi vợ:”Chuyện cũ đã qua rồi.”
“Tôi vừa nhìn Tề Mẫn Mẫn thì lại nhớ đến cha nó, nhớ tới cái chết của Y Nhiên và ông Tưởng, tôi không thể có cách nào đối xử tốt với nó được. Mặc dù tôi biết nó vô tội.” Chu Cầm dựa vào lòng chồng, áy náy nói.
“Nếu biết con bé vô tội, nên đối với nó tốt một chút, làm cho người ta biết Chu chủ nhiệm của chúng ta là một mẹ chồng thông tình đại lý” Hoắc Hoài Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Cầm, nhẹ giọng đề nghị.
“Để tôi thử xem.” Chu Cầm gật gật đầu.
…..
Buổi tối, ăn cơm xong, Tề Mẫn Mẫn kéo bàn tay Hoắc Trì Viễn cùng anh đi dạo trong sân. Cô nhảy lên phía trước đá hòn đá cuội, bướng bỉnh chọn mấy loại đá màu đá qua đá lại.
“Vừa mới ăn cơm xong, đừng chạy nhảy nhiều. Đau dạ dày đó.” Hoắc Trì Viễn đi tới, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng.
Tề Mẫn Mẫn ôm chặt thắt lưng Hoắc Trì Viễn, duyên dáng kiễng mũi chân, cắn cái cằm của Hoắc Trì Viễn một cái:”Biết rồi! Chúa lề mề!”
Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút:”Chê anh là bà mẹ già sao?”
“Không có.” Tề Mẫn Mẫn tươi cười nói,”Nào dám chứ?”
“Bướng!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ cắn bờ môi Tề Mẫn Mẫn một cái.
“Chú, bên kia có xích đu. Chúng ta đến đó ngồi một chút đi.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhìn thấy cái xích đu nước sơn đã loang lổ ở trong vườn, liền cười đề nghị.
Nụ cười trên môi Hoắc Trì Viễn đột nhiên đóng băng.
“Nhanh lên một chút! Tề Mẫn Mẫn cầm cánh tay Hoắc Trì Viễn, kéo anh đi đến chỗ xích đu.
Tề Mẫn Mẫn ngồi lên xích đu, vui vẻ quơ quơ, phát hiện ra không có ai đẩy xích đu cho mình liền nói:”Chú, anh giúp em đẩy đi!”
Hoắc Trì Viễn sửng sốt.
Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Y Nhiên năm mười mấy tuổi cũng ngồi trên xích đu tươi cười, nhớ tới Y Nhiên dựa vào vai mình rồi kể chuyện… “Chú, anh làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn xoay người, quơ quơ bàn tay trước mặt Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn thản nhiên nhếch khóe môi, không hê cười, đẩy xích đu.
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ nắm chặt dây xích đu, cười rộ lên.
Y Nhiên trong trí nhớ của Hoắc Trì Viễn hòa làm một với Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc Trì Viễn lại thất thần.
Lúc Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Lynda và Trịnh Húc ở sân bay, lặng người đi một chút. Chẳng phải bọn họ đi vì muốn ở trong thế giới của riêng hai người thôi sao? Vì sao lại dẫn theo Lynda?
“Hoắc tổng, tôi đã sắp xếp lịch hẹn với giám đốc của LEJ rồi.” Lynda ngạo mạn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, rồi bắt đầu báo cáo công việc cho Hoắc Trì Viễn,”Chín giờ sáng mai sẽ hội đàm ở trụ sở chính của LEJ.”
“Sáng mai?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày một chút.”Lynda, cô liên hệ với giám đốc LEJ, tôi muốn thay đổi thời gian.”